Em trai kết hôn, tôi đã tặng cậu ấy một chiếc Porsche.
Bạn trai biết chuyện, nổi giận đùng đùng.
“Mẹ thọ em tặng 20 ngàn, em trai em cưới lại tặng xe trị giá cả triệu?”
“Hy Tinh Tranh, thật không ngờ em lại là kẻ hèn hạ như !”
Để trút giận, ta lén lút ra gara, đập nát chiếc xe của em trai tôi.
Thậm chí còn chụp ảnh gửi tôi với vẻ mặt đầy đắc ý, “Đây chính là kết cục của kẻ hèn hạ!”
Hết chịu nổi! Đúng là quá đáng mà!
1
Sau khi hưởng tuần trăng mật, em trai cùng em dâu mời tôi đi ăn để cảm ơn món quà xe hơi. Đúng lúc trai tôi cũng đang ở đó, tôi liền rủ cùng đi.
Khi đến hầm để xe, Trần Kiến Ba vừa thấy chiếc xe của em trai đã tròn xoe mắt, ánh mắt đầy ngưỡng mộ gần như muốn xuyên thủng cả lớp sơn xe.
“Tiểu An, chiếc xe này chắc không rẻ đâu, phải không?” Trần Kiến Ba vừa sờ nhẹ vào thân xe vừa hỏi mà không ngẩng đầu lên.
“Ừm, cả thuế khoảng hơn một trăm.” Em trai đáp.
“Chậc! Phải là đi chiếc xe này mới thấy phê!” Trần Kiến Ba xuýt xoa khen ngợi.
“Bây giờ gì mà kiếm nhiều tiền ?” Trần Kiến Ba khoác vai em trai, nịnh nọt.
“Thôi đi, tôi gì có khả năng đó, xe này chị tôi tặng.”
“Gì cơ? Chị cậu tặng á?”
Em trai gật đầu, “Quà cưới của tôi đấy. Hôm nay tôi đến đây cũng là để cảm ơn chị tôi mà.”
Tôi ngồi đợi trong xe một lúc lâu, mãi Trần Kiến Ba mới qua sắc mặt rất khó coi, không ngồi ghế phụ mà chui luôn ra ghế sau.
“Làm gì mà lâu thế?” Tôi không vui trách một câu, thấy không đáp tôi cũng không hỏi thêm.
Chỗ ăn là em trai chọn, một nhà hàng kiểu Âu.
Vừa vào, Trần Kiến Ba đã bắt đầu năng móc mỉa, “Đúng là đi nước ngoài có khác, ăn cơm cũng chọn nhà hàng Tây, chẳng lẽ thấy đồ ăn Trung Quốc không xứng nữa hay sao?”
Tôi quay đầu lườm một cái, ngượng rồi im lặng.
Lúc ăn, Trần Kiến Ba liên tục châm chọc em trai.
Em trai phong cảnh nước ngoài đẹp.
Trần Kiến Ba bảo, ừ đúng rồi, sao trong nước so với nước ngoài chứ!
Em trai khen bít tết ngon.
Trần Kiến Ba , chẳng lẽ đồ ăn Trung Quốc không ngon chắc!
Em trai than tuần trăng mật hơi mệt rất vui.
Trần Kiến Ba , tất nhiên rồi, tiền người khác bỏ ra thì chơi mới vui .
Cuối cùng tôi không chịu nổi, “Trần Kiến Ba, ra ngoài bị cửa kẹp đầu à? Cả buổi tối cứ móc mãi, không thấy ghê à?”
Anh hầm hầm quăng dao nĩa, “Đúng, tôi ghê, tôi đi! Tôi không phiền hai chị em bà nữa!”
Thấy Trần Kiến Ba đi mà không ngoái đầu lại, tôi vừa tức vừa giận.
Lúc mới đến còn yên ổn, sao vừa lên xe đã bực bội, đúng là vô lý.
Em trai thấy tôi cãi nhau với Trần Kiến Ba vì mình thì áy náy bảo tôi đi theo ấy.
2
Trần Kiến Ba như thể biết tôi sẽ đuổi theo, đi chẳng xa là mấy.
“Trần Kiến Ba, gì ! Tôi đang yên lành ăn cơm với em trai, sao lại bày ra bộ mặt khó chịu đó để ai xem chứ!”
Anh quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ giận dữ kiềm nén, “Hy Tinh Tranh, tôi hỏi , chiếc xe đó có phải mua cho em trai không?”
Tôi khó hiểu gật đầu, “Phải, sao ?”
“Là quà cưới tôi tặng em ấy.”
Câu này khiến Trần Kiến Ba lập tức nổi đóa, dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào mũi tôi, “Hy Tinh Tranh, mẹ tôi mừng thọ chỉ tặng hai chục ngàn, em trai cưới lại mua hẳn chiếc xe triệu bạc!”
“Hy Tinh Tranh, hiểu rõ đi, tôi mới là chồng tương lai của , sau này chúng ta mới là một nhà!”
“Tiền của không để chồng con tiêu, lại đi tiêu cho em trai , đầu óc bị hâm à?”
Tôi nghe mấy lời trơ trẽn đó mà vừa tức vừa buồn .
Chúng tôi còn chưa kết hôn, ta đã bắt đầu tính toán tiền của tôi. Bây giờ đến việc tôi mua xe cho em trai cũng phải can thiệp.
Tôi tặng xe cho em trai là vì tiền vốn tôi dùng khởi nghiệp phần lớn là từ em ấy.
Sau khi vào đại học, em tôi bắt đầu đi dẫn chương trình khắp nơi, cho đến khi học lên thạc sĩ thì cát-xê đã tăng lên hai mươi ngàn mỗi lần.
Về sau tôi bảo muốn khởi nghiệp, em ấy chẳng hai lời cho tôi năm trăm ngàn.
Tôi có thể khởi nghiệp thành công, công lao của em trai tôi không hề nhỏ.
Nhưng Trần Kiến Ba lại không nghĩ thế, ta cho rằng tiền tôi kiếm đều là của tôi, sau này khi kết hôn thì đó cũng là của ta nữa.
3
Thấy tôi im lặng, Trần Kiến Ba tưởng tôi đã nhận ra sai lầm nên đang suy ngẫm, bèn hạ giọng đến gần nắm lấy tay tôi, “Bảo bối, hay là em cũng mua cho một chiếc xe đi. Anh gần đây thích một chiếc, chưa đến trăm triệu.”
“Với lại, em mua cho mẹ cái túi nhé. Mẹ cứ đeo mấy cái túi rẻ tiền ra ngoài, bị người ta đấy.”
Tôi gã đàn ông giả tạo trước mặt, lạnh lùng tự hỏi, tôi thích ta ở điểm nào chứ.
Tôi rút tay khỏi tay Trần Kiến Ba. Thấy sắc mặt tôi không đúng, vội vàng dỗ dành, “Bảo bối, , không có ý đó mà.”
“Sau này chúng ta là người một nhà, em mua xe cho thì sau này đưa em đi chơi, chẳng phải càng có thể diện sao?”
“Với lại, em đâu thiếu tiền, ngần ấy chẳng là gì với em cả.”
“Như này đi, xe này coi như của hồi môn, em thấy không?”
Tôi lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách với Trần Kiến Ba.
Trong lòng ta thoáng hoảng, vốn chỉ muốn mình mẩy rồi dỗ ngọt để tôi mua xe cho ta thôi. Trước giờ ta với tôi chuyện mua xe này không dưới chục lần, tôi lần nào cũng không đáp lại.
Buồn thật, tôi còn đang chạy chiếc xe hơn hai chục triệu, sao lại đi mua cho ta cái xe hơn trăm triệu? Tôi có tiền mà không có chỗ tiêu à?
Tôi mua xe cho em trai là vì cậu ấy kết hôn, hơn nữa cũng là để đền đáp tiền vốn cậu ấy từng giúp tôi.
“Trần Kiến Ba, đến lễ cưới mà còn không chịu bỏ ra sáu sáu triệu, giờ lại muốn tôi mua xe trăm triệu của hồi môn. Anh tính toán quá đến nỗi hạt tính rớt cả lên mặt tôi rồi đấy!”
Trần Kiến Ba ghét nhất khi tôi nhắc đến chuyện sính lễ. Chúng tôi nhau năm năm, từ lúc đầu tôi đòi sính lễ năm trăm triệu, giảm xuống ba trăm, rồi hai trăm, tiếp tục mười triệu, cuối cùng chỉ còn sáu triệu sáu.
Vậy mà ta vẫn bảo tôi, “Bảo bối, giờ đâu còn ai đến sính lễ nữa, tuy tiền không nhiều cảm chúng ta không thể bị đồng tiền vấy bẩn ~”
Lúc đó tôi nông nổi, nghĩ ta có lý, là thân tôi mắng tôi tỉnh ra. Cô ấy bảo tôi ngu , nếu tôi tin rằng Trần Kiến Ba sẽ tôi suốt đời, thì kết cục sẽ thê thảm hơn cả Vương Bảo Xuyến.
Để chứng minh với thân rằng mình không ngu , tôi nhất định bắt Trần Kiến Ba đưa sính lễ sáu triệu sáu.
Anh ta hứa miệng rất ngon lành, cứ trì hoãn mãi không chịu đưa.
4
“Nhà rốt cuộc là gả con hay bán con đây, đòi tôi sính lễ sáu triệu sáu! Bộ luật Dân sự đã rồi, không lấy sính lễ quá cao. Nếu dám đòi, tôi dám báo cảnh sát bắt đấy!”
Tôi , “Thế thì báo cảnh sát đi.”
“Hy Tinh Tranh, em nhiều tiền như thế, sao cứ phải bám lấy khoản sính lễ này mà không buông?”
“Được rồi, đưa em sáu triệu sáu, em mua xe cho là chứ gì!”
Trần Kiến Ba lấy điện thoại, chuyển thẳng sáu triệu sáu cho tôi, còn ghi là “sính lễ.”
Sau khi chuyển tiền, ta đầy vẻ đắc ý tôi, “Em xem tốt với em chưa? Em đòi sính lễ, liền chuyển ngay.”
“Được rồi, sính lễ chuyển rồi, giờ mau dẫn đi mua của hồi môn đi.”
Quả thật ta tính toán quá giỏi, kiếp trước chắc là quản lý sổ sách cho nhà giàu nào đó.
Còn mơ dùng sáu triệu sáu để đổi lấy chiếc xe hơn một trăm triệu.
Thật là mơ tưởng.
Tôi lập tức chuyển lại sáu triệu sáu cho ta, “Trần Kiến Ba, tôi sẽ không mua xe cho , cũng sẽ không kết hôn với nữa. Chúng ta chia tay đi.”
Nghe tôi chia tay, Trần Kiến Ba như nghe chuyện to nhất đời, “Hy Tinh Tranh, tôi đã nhường nhịn rồi, chỉ cần xuống thang là , đừng ầm lên khó coi như thế, đến lúc đó mất mặt thì sao.”
Anh ta cứ tưởng tôi không thể rời bỏ ta.
Nhưng đúng là trước đây tôi đã nghĩ như . Không hẳn là nhiều đến thế, mà là vì nhau lâu rồi, cha mẹ, bè, họ hàng đều biết Trần Kiến Ba là trai tôi. Họ cũng biết chúng tôi sắp kết hôn.
Ngay lúc này mà chia tay, tôi thật khó ăn khó với họ.
Suy cho cùng, tất cả cũng chỉ vì thể diện.
Nhưng thể diện của Trần Kiến Ba chẳng đáng giá trăm triệu, nên không cần giữ nữa.
5
Tôi và Trần Kiến Ba đang cãi nhau ầm ĩ, thì em trai và em dâu ăn xong bước ra khỏi nhà hàng. Thấy chúng tôi đứng ở cửa đối đầu nhau, hai người vội vàng chạy lại hỏi có chuyện gì xảy ra.
Trần Kiến Ba đang tức tối không chỗ trút giận, vừa thấy em trai tôi liền chỉ vào mặt cậu ấy, “Hy Tinh An, không phải tại cậu thì tại ai!”
“Cậu cưới thì cứ cưới, cần gì bắt chị cậu mua cho chiếc xe đắt thế? Cậu không có tiền à?”
Em trai tôi bị đến ngơ ngác, quay đầu tôi.
Tôi cũng nổi điên, gì thì tôi, sao lại lôi em trai tôi vào chuyện này?
“Trần Kiến Ba, lo chuyện bao đồng quá rồi đấy! Tôi dùng tiền của mình mua xe cho em tôi, liên quan gì đến !”
“Cô là vợ tôi, dùng tiền của chúng ta, mà lại mua xe cho người ngoài, tất nhiên tôi phải quản!”
“Đừng là xe trăm triệu, xe mười triệu cũng không ! Nó xứng sao?”
“Vậy xứng chắc?” Tôi nhạt vì tức.
“Trần Kiến Ba, tôi rồi, chia tay!”
“Nghe rõ chưa?”
Trần Kiến Ba vừa thẹn vừa giận, “Hy Tinh Tranh, tôi thật không ngờ, hóa ra lại là một kẻ mê em trai!”
“Được, chia tay thì chia tay! Cô cứ ở với cậu em trai vô dụng của mình cả đời đi!”
Em trai tôi vô dụng ư?
Giờ cậu ấy đã là một MC khá nổi tiếng, kiếm nhiều hơn Trần Kiến Ba gấp bội.
Tôi không muốn phí lời với ta nữa, kéo em trai quay lưng bỏ đi.
Trần Kiến Ba thấy chúng tôi bỏ đi, còn đứng sau lưng nguyền rủa chửi rủa, tôi chẳng thèm để ý, mặc kệ ta muốn mắng thế nào thì mắng.
Bạn thấy sao?