Quả Báo Của Tiểu [...] – Chương 5

13.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Kỳ Dạng không ngay lập tức đưa tôi cho người khác.

Anh ngồi trong bóng tối, áp lực xung quanh trầm nặng, ánh mắt lạnh lùng tôi.

Anh :

“Nhậm Tây, tôi cho một cơ hội cuối cùng. Cầu xin tôi.”

Tôi nhất quyết không cúi đầu, mỉm nhạt:

“Không phải hỏi tôi có hối hận khi những lời đó với không sao?”

Tôi ngừng lại một chút, không chút do dự tiếp:

“Chưa bao giờ.”

Ly thủy tinh bị ném mạnh xuống sàn, vỡ tan dưới chân tôi. Đôi mắt Kỳ Dạng đỏ ngầu, gân xanh nổi lên trên cổ tay.

Anh ngửa đầu, hít một hơi sâu rồi ra hiệu cho người dẫn tôi ra ngoài.

Khi bước ra cửa, tôi quay đầu lại lời cuối cùng:

“Kỳ Dạng, tôi hy vọng cũng đừng hối hận với quyết định hôm nay.”

Trên đường đưa đến chỗ Thẩm Triêu, ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng rực rỡ phản chiếu bên ngoài cửa sổ. Tôi tựa đầu vào cửa kính, từ từ nhắm mắt lại.

Tôi dùng một mảnh thủy tinh sắc nhọn rạch vào cổ tay. Khi vệ sĩ phát hiện ra, máu đã thấm ướt một góc ghế sau.

Họ hoảng loạn gọi điện cho Kỳ Dạng:

“Kỳ tổng, Nhậm xảy ra chuyện rồi… ấy tự sát!”

Chưa kịp để Kỳ Dạng trả lời, một cú va chạm mạnh xảy ra, xe bị lật ngược.

Chiếc điện thoại của vệ sĩ rơi xuống sàn, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.

Trong điện thoại, tiếng Kỳ Dạng hét lên đầy lo lắng, như muốn xé toạc không gian:

“Con mẹ nó, cái gì?

“Cô ấy thế nào?

“Nói đi! Nói đi!”

Trong bóng tối, ánh đèn pha chiếu thẳng vào mặt tôi, một bóng người tiến về phía tôi từ trong ánh sáng.

Khuôn mặt ấy hiện rõ trong ánh sáng mờ nhạt, là Thẩm Triêu. Hắn ta bóp lấy mặt tôi, nở nụ âm u:

“Nhậm Tây, tôi đã rồi, không thoát khỏi tay tôi đâu.

“Tôi đã , dù phải bò từ địa ngục lên, tôi cũng sẽ quay về.

“Từ khi tôi mười bảy tuổi để mắt đến , tôi đã thề rằng đời này sẽ dây dưa với đến chết.”

14.

Sau khi bị “tiểu bá vương” của giới quyền thế thủ đô – Thẩm Triêu – để mắt tới, hắn ta như một con rắn độc bám lấy tôi không buông.

hắn ta dùng sản nghiệp và sự an toàn của Nhậm gia để ép tôi phải ngoan ngoãn ở bên mình.

Hắn ta dùng bạo lực để đuổi bất cứ người đàn ông nào đến gần tôi, kiểm soát nghiêm ngặt việc giao tiếp và kết của tôi, thậm chí ngay cả khi tôi ở cùng trai, ta cũng nổi cơn ghen.

“Nếu tôi thấy hắn đến gần lần nữa, tôi sẽ hắn.”

Đôi mắt vô tội của ta không chớp khi thốt ra câu đó.

Tôi biết ta . Cậu em trai riêng của ta, người vừa nhận về, còn chưa kịp bước vào cửa đã “không may” gặp tai nạn qua đời.

Gia đình ta chẳng thèm bận tâm đến những việc tàn nhẫn của . Mẹ ta chỉ mải tranh đấu với những bà vợ bé khác trong nhà

Mỗi lần thấy bố mẹ đối xử tốt với tôi, tôi muốn kể cho họ nghe, những lời ấy lại không thể thốt ra.

Nhậm Sách, trai tôi, không hiểu vì sao tôi thay đổi tính nết. Lâu dần, ngày càng không ưa tôi, khoảng cách giữa hai em ngày càng xa.

Bố mẹ tôi cố gắng hòa giải, lần nào cũng kết thúc bằng cãi vã.

Nhậm Sách tức giận đập cửa bỏ đi:

“Cha mẹ cứ nuông chiều ta như , rồi ta sẽ trở thành kẻ không ra gì!”

Tôi trốn chạy, đến một thành phố phía Nam để học, nghĩ rằng Thẩm Triêu không thể tìm tới. Nhưng Hắn ta vẫn tìm tôi, ngay khi tôi vừa chia tay bè để quay về trường.

Dưới màn đêm, Hắn kéo tôi đi. Một người cùng lớp vừa tan buổi dạy kèm đã ra tay giúp đỡ tôi.

Tôi trốn sau lưng , cố tìm một chút che chở mong manh.

Hai người đối đầu một lúc, Thẩm Triêu khẽ mỉm , tạm thời buông tay.

Sau đó, hắn ta bày toàn bộ thông tin của Kỳ Dạng trước mặt tôi, nụ như quỷ dữ.

Hắn ta chậm rãi :

“Tây Tây, người ta giúp , không thể người ta , đúng không?

“Nhất là một học bá. Tôi đoán ta từ một nơi nghèo khổ mà thi đỗ đến đây, chắc không dễ dàng gì.”

Tôi cảm thấy tuyệt vọng, đôi mắt đỏ hoe, chỉ mong ta sớm chết đi.

Hắn ta nắm lấy những ngón tay run rẩy của tôi, hôn nhẹ:

“Bảo bối, tôi có chết cũng sẽ kéo chết theo.”

Cuối cùng, việc hắn ta với cậu em trai ngoài giá thú bị bố ta phát hiện. Ông đánh gãy chân ta, đày ta ra nước ngoài vài năm.

Ngày tôi chia tay với Kỳ Dạng chính là ngày Thẩm Triêu trở về nước. Tôi biết hắn ta có thể ra chuyện gì.

Nhưng may thay, sau khi về nước, Hắn ta lại đến một người mà không nên vào – người bé nhỏ bố hắn ta thương nhất. Không lâu sau, hắn ta bị đánh đập tàn nhẫn và tiếp tục bị đày ra nước ngoài.

Lần này Thẩm Triêu  trở lại vì ông cụ nhà họ Thẩm bệnh nguy kịch.Hắn  ta muốn tận mắt chứng kiến bố mình qua đời, và để những đứa con riêng của ông phải thấy kết cục bi thảm của mình.

15.

Khi tôi tỉnh lại, mình đang nằm trong một căn phòng tối tăm, cổ tay quấn băng gạc.

Những ngón tay lạnh lẽo lướt qua má tôi, ánh mắt Thẩm Triêu như mê đắm xuống.

“Đồ ngốc, nghĩ rằng thế này là tôi có thể tha cho sao?”

Hắn khẽ “ừm” một tiếng, rồi ghé sát tai tôi :

“Bạn trai cũ của có biết đã bị tôi ‘chơi’ từ trong ra ngoài không?”

Thấy tôi im lặng, Hắn ta bật nhạt:

“Cô rất thích ta, đúng không?

“Thích đến mức phải cướp lấy, rồi còn vì bảo vệ ta mà chia tay.”

Tôi thẳng vào mắt hắn ta, kiên định đáp:

“Đúng, tôi rất thích ấy.”

Từng có lúc tôi muốn chết, vì gặp Kỳ Dạng, tôi quyết định tiếp tục sống.

Khi đó, trạng thái tinh thần của tôi vô cùng tồi tệ, tôi bám lấy như bám lấy cọng rơm cứu mạng.

Chỉ có mới có thể cứu tôi, nên tôi không từ thủ đoạn để ép ở bên tôi, buộc phải tôi.

Không ai biết niềm vui của tôi lớn đến thế nào khi thấy trong nhật ký viết rằng muốn cưới tôi.

Nhưng đúng ngày hôm đó, tôi nhận tin Thẩm Triêu về nước, bóng tối lập tức kéo tôi trở lại.

Nếu số phận đã định như , tôi không vùng vẫy nữa.

Nghe câu trả lời của tôi, Thẩm Triêu lạnh vài tiếng.

“Tốt, rất tốt. Vậy thì để ta tận mắt tôi ‘chơi’ như thế nào.”

Hắn kéo tôi vào căn phòng đáng sợ, nơi mọi thứ đều thiết kế riêng cho tôi.

Những màn hành hạ của hắn vẫn tàn nhẫn như trước, buộc tôi phải cúi đầu, buộc tôi phải thừa nhận không thích Kỳ Dạng.

Hắn ta thích chụp lại những bức ảnh tôi suy sụp, rồi tiện tay gửi cho Kỳ Dạng.

Kỳ Dạng gọi điện liên tục, gần như phát điên khi không tìm thấy tôi.

“Anh đã ấy?

“Thẩm Triêu, nếu dám vào ấy, tôi nhất định sẽ !”

Thẩm Triêu đưa điện thoại để nghe thấy giọng tôi, nhạo :

“Cô ấy đang rất vui vẻ bên tôi, không muốn quay lại bên cạnh Kỳ tổng đâu.

“Bảo bối, cho ta biết, muốn ở bên ai nào?”

Ánh mắt tôi vô hồn, không còn đủ sức để .

Tại sao ngày đó tôi không chết luôn chứ?

“Thẩm Triêu, tôi đi.”

Tôi khàn giọng , mệt mỏi và bất lực.

Hắn nhạt, lười biếng đáp:

“Sao tôi có thể ? Đợi ngày ông già kia chết, tôi còn muốn cưới mà.

“Đến lúc đó, hỷ sự và tang sự tổ chức cùng nhau, không phải rất thú vị sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...