7
“Em nghe thấy… tiếng của Thanh Nguyệt, có nghe thấy không?”
Mẹ tôi đột nhiên căng thẳng hẳn lên, kéo tay áo ba tôi, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Đồng tử ba tôi co rút:
“Anh cũng nghe thấy rồi.”
“Thanh Nguyệt! Thanh Nguyệt! Con có nghe thấy không? Là mẹ đây!”
“Con đang ở đâu Thanh Nguyệt? Nói chuyện với mẹ một chút không?”
Một vệ sĩ đứng gần đó cẩn trọng lên tiếng:
“Phu nhân, hình như giọng tiểu thư… phát ra từ chiếc vali…”
“Anh nhảm gì ?! Làm gì có tiếng chị tôi, cố vu oan cho Oánh Oánh đúng không?!”
Giang Thừa Hạo chỉ tay vào mặt vệ sĩ, mắng xối xả.
Mẹ tôi thì loạng choạng bước tới, miệng không ngừng gọi tên tôi:
“Thanh Nguyệt… mẹ đến cứu con rồi, đừng sợ…”
Tôi run rẩy, nước mắt tuôn ra không kiểm soát, phát ra những tiếng nức nở yếu ớt.
Thừa Hạo lại chắn trước mặt mẹ:
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi. Chị con sao có thể nằm trong vali chứ?”
“Chị ấy trưởng thành rồi, nhất định biết cách tự bảo vệ mình mà.”
Mẹ tôi đã gần như bật khóc vì lo lắng.
Tống Oánh Oánh cũng vội vàng phụ họa:
“Bác , chắc bác nghe nhầm rồi. Trong vali chỉ toàn đồ đạc thôi, sao có thể là chị Thanh Nguyệt ạ?”
“Có khi vừa rồi là tiếng của con, khiến bác liên tưởng đến chị ấy.”
Giang Thừa Hạo gật đầu đồng .
Lúc này, ba tôi tiến lại gần vali, ngồi xổm xuống kiểm tra.
“Ba định gì ? Ngay cả con, ba cũng không tin sao? Hay là trong lòng ba mẹ chỉ có chị con thôi?!”
“Câm miệng!”
Ba tôi quát lớn, rồi ngay lập tức kéo khóa vali ra — bên trong là tôi, người đầy vết thương, ý thức mơ hồ!
“Thanh Nguyệt! Thanh Nguyệt, tỉnh lại đi con!”
“Gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ đến!”
Ánh sáng chói lóa sau nhiều ngày bị nhốt khiến mắt tôi đau nhức, bên tai văng vẳng tiếng ba mẹ gọi tôi không ngừng.
Tôi từ từ mở mắt, ý thức dần dần quay lại.
Tống Oánh Oánh mặt mày trắng bệch như giấy, Giang Thừa Hạo thì sững người không nhúc nhích.
“Con của mẹ… cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi thẳng vào Tống Oánh Oánh, giọng yếu ớt:
“Cô ta… định bán con cho một lão già trong rừng sâu, để con vĩnh viễn không thể quay về nhà họ Giang.”
Rồi tôi liếc sang một phía khác:
“Và em trai ruột của con… chính là đồng phạm!”
Câu ấy khiến ba mẹ tôi mặt cắt không còn giọt máu.
“Chát!” — một cú tát giáng thẳng lên mặt Thừa Hạo.
“Đồ bất hiếu! Quỳ xuống cho tao!”
Giang Thừa Hạo quỳ sụp xuống, cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu.
“Từ nhỏ ba dạy con thế nào? Phải đặt chị lên trên hết!”
“Giờ lông cánh cứng rồi phải không? Còn dám cấu kết với người ngoài chị ruột mình?!”
“Để tao xem cánh mày cứng, hay cây roi của nhà họ Giang cứng!”
Vệ sĩ đưa tới một cây roi tre, ba tôi giơ tay lên quật mạnh xuống người Thừa Hạo.
Tiếng roi xé gió, vang vọng cùng tiếng rên rỉ đau đớn khiến ai chứng kiến cũng rùng mình.
Từng roi, từng roi giáng xuống không nương tay, cho đến khi Thừa Hạo mồ hôi ướt đẫm, môi bật máu, toàn thân mềm nhũn ngã sõng soài trên sàn, ba tôi mới dừng lại.
Thừa Hạo mặt mày tái mét, cố gắng bật ra từng lời:
“Ba mẹ lúc nào cũng thiên vị chị ấy… con khó chịu… là sai sao?!”
Tôi bật lạnh.
Giang Thừa Hạo sinh ra khi nhà họ Giang đã trở thành gia tộc giàu nhất thành phố.
Những năm tháng khốn khó, hành trình dựng cơ nghiệp, nó hoàn toàn không biết.
Trong mắt nó, tất cả những gì nhà họ Giang có là nhờ công sức của ba mẹ, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tôi.
Nó nghĩ, tôi thương chỉ vì là đứa con đầu lòng.
Đến cả con trai như nó… cũng phải xếp sau tôi.
Ngay cả quyền thừa kế tài sản của nhà họ Giang, nó cũng không có phần.
Thấy ba mẹ im lặng, cảm của Giang Thừa Hạo càng trở nên kích :
“Ba mẹ lúc nào cũng nghĩ Oánh Oánh không tốt, trong mắt con, ấy mới là người thực sự đối xử tốt với con!”
“Cô ấy dạy con rằng phải theo đuổi sự công bằng, chứ không phải lúc nào cũng nhẫn nhịn và hy sinh!”
“Người thất bại là ba mẹ! Là những bậc phụ huynh thiên vị!”
Ba tôi không nhịn nữa, bao nhiêu tức giận dồn nén đều bùng nổ, tung một cú đá khiến Thừa Hạo ngã lăn ra đất.
“Đồ súc sinh! Mày có biết mày đang gì không hả!”
Tôi giơ tay cản ba lại, quay sang với Giang Thừa Hạo:
Bạn thấy sao?