Quả Báo Của Sự [...] – Chương 1

1

Vừa về nước, tôi đã bị thứ 38 của em trai chặn ngay trước cửa, tặng cho một cái bạt tai.

Cô ta tôi đã vi phạm điều lệ gia tộc số một: Không tự ý về nhà khi chưa “nữ chủ nhân” cho phép.

Cô ta lấy ra một cuốn “Sổ chi tiêu nội bộ nhà họ Giang”, ghi rõ từng đồng từng cắc mà gia đình đã chi cho tôi, bắt tôi phải trả đủ mới bước vào cửa.

Chưa dừng lại ở đó, ta khinh thường liếc tôi một cái rồi :

“Phụ nữ thời đại mới thì phải học cách độc lập, đừng bám lấy nhà mẹ đẻ như ma cà rồng hút máu người khác.”

“À còn nữa, tất cả đồ dùng cá nhân dành cho phụ nữ trong nhà đều phải đăng ký để nhận. Băng vệ sinh của , tôi đã thay bằng giấy nhám rồi. Không quen thì mau đi lấy chồng đi.”

Em trai tôi từng , lần này chỉ có vòng một là lớn, não thì lép.

Nhìn cái mặt ngu ngốc của ta, tôi ném thẳng cuốn sổ vào người ta.

Từ bao giờ, tôi tiêu tiền nhà mình mà còn phải sắc mặt người ngoài?

Huống chi, tôi mới chính là người thừa kế hợp pháp của cái nhà này.

Tôi lập tức gọi điện cho bố:

“Bố, em trai vì một người phụ nữ mà định cắt đường sống của con. Cái nhà này, hôm nay con nhất định phải chia rõ ràng.”

Vừa bước vào nhà, một cuốn sổ đã bay thẳng vào mặt tôi, giấy cứa rách cả má.

Chưa kịp phản ứng, một giọng nữ chói tai vang lên bên tai:

“Gia quy điều thứ nhất, con chưa chồng muốn về nhà phải xin phép nữ chủ nhân trước 7 ngày. Ai cho tự tiện quay về?”

Vừa dứt lời, tôi lại ăn thêm một bạt tai đau điếng.

Tức giận ngẩng đầu lên, đập vào mắt tôi là vòng một siêu to khổng lồ – chính là mới của em trai, Tống Oánh Oánh.

Quả đúng như lời em tôi , ngực càng to thì não càng bé.

Tống Oánh Oánh tôi đầy khinh thường:

“Phụ nữ hiện đại là phải sống độc lập. Mấy người sống bám như ký sinh trùng, tôi khinh không thèm !”

“Tôi theo đuổi công bằng, chỉ cần trả đủ tiền, tôi sẽ không khó.”

“Nhìn kỹ vào sổ đi, bên trong ghi rõ từng đồng tiêu của nhà họ Giang. Không trả thì biến khỏi cửa nhà này!”

Trang bìa cuốn sổ in dòng chữ to đùng: “Sổ chi tiêu AA nội bộ nhà họ Giang”.

Mở ra một trang:

Mục 1: Ngày Giang Thanh Nguyệt chào đời, ở trung tâm chăm sóc sau sinh 28 ngày, chi phí 38.000.

Mục 209: Giang Thanh Nguyệt ngã cầu thang gãy xương, nằm viện 15 ngày, hết 13.000.

Mục 372: Kỳ kinh nguyệt, mua băng vệ sinh tơ tằm cao cấp và quần lót nhập khẩu, mỗi tháng 50.000.

Từng khoản chi từ nhỏ tới lớn của tôi đều ghi chép rõ ràng.

Từ một cây kẹo mút tôi ăn, cho đến băng vệ sinh, học phí du học, tất cả liệt kê chi tiết, lên đến gần 30.000 mục.

Tống Oánh Oánh đắc ý, nhếch mép:

“Cuốn sổ này tôi mất bao công mới tổng hợp xong. Từng khoản chi là bằng chứng tiêu nhiều hơn Giang Thừa Hạo – đừng hòng chối.”

“Giang Thừa Hạo thì nhu nhược, cha mẹ lại thiên vị. Hôm nay, tôi – tương lai là nữ chủ nhân của đế quốc tỷ đô – sẽ thay chồng đòi lại công bằng!”

“Nếu không trả, thì cút khỏi nhà họ Giang cho tôi!”

Tôi bật khẩy, lạnh lùng chất vấn:

“Giang Thừa Hạo là người thừa kế á? Cô thử hỏi xem cậu ta có dám tự nhận như không?”

“Còn là ai mà cũng đòi tính sổ với tôi?”

Đừng là Tống Oánh Oánh, ngay cả ba mẹ tôi cũng chưa bao giờ dám chuyện kiểu đó với tôi.

Ngày tôi chào đời, ông nội trúng ngay một vé số trị giá cả triệu tệ, công ty nhỏ xíu của ba bất ngờ đánh bại tập đoàn top 500 thế giới để giành hợp đồng thầu, còn mẹ tôi trong lúc sinh lại cờ phát hiện một khối u tiềm ẩn và phẫu thuật kịp thời – bác sĩ còn gọi đó là kỳ tích y học.

Từ đó trở đi, mỗi lần ba mẹ chi tiền cho tôi, thì tài vận lại như nước dâng, gấp trăm lần đổ về.

Nhà tôi từ khu ổ chuột chuyển sang khu cao cấp, rồi giờ thành tỷ phú đứng đầu thành phố C.

Họ tin rằng tôi là “vật may mắn” của nhà họ Giang, nên luôn thương, cưng chiều tôi hết mực.

Ông nội thậm chí ghi rõ trong di chúc: toàn bộ tài sản để lại cho tôi, không ai có quyền thay đổi.

Ba mẹ tôi vốn chỉ định sinh một mình tôi, dồn toàn bộ thương và tài sản cho tôi. Nhưng lại vô mang thai em trai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...