Phương Tiên Sinh, Chờ [...] – Chương 2

Sáng hôm sau...

Ca của Hạ An bình thường bắt đầu từ lúc 8h sáng, giờ mới 6 giờ kém, vẫn còn ngủ vì tối qua thức khuya. Điện thoại của đổ chuông, là quản lý của gọi.

“Em nghe nè chị“, Hạ An vẫn còn ngái ngủ nghe máy.

Tiếng chị quản lý phát ra từ điện thoại: “Hạ An sao giờ em chưa đến. Hôm qua chị đã nhắc mọi người là sáng nay Phương tổng đi giám sát thị trường rồi mà. Em mau đến nhanh đi còn dọn dẹp cửa hàng".

Nghe quản lý , Hạ An như cái lò xo bật dậy. Đúng là hôm qua chị quản lý có dặn mà quên mất.

“Chết rồi phải sao đây?“ Hạ An nghĩ. Không có thời gian để tắm rửa nữa, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chải đại mái tóc dài, thay quần áo, vớ túi xách chạy ra ngoài bắt xe buýt đến trung tâm thương mại nơi nhân viên bán hàng.

Vừa xuống xe buýt, đến trước cổng chính trung tâm thương mại, đi ngang qua chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang đỗ gần đó. Thấy mình trong kính xe gương mặt nhợt nhạt, vội vàng lấy cây son trong túi xách ra vào kính xe đánh son lên môi. Tài xế và Phương Hàn ngồi bên trong xe, Hạ An không hề biết bên trong xe có người, vô tư soi gương.

Phương Hàn nheo mắt ở ngoài xe đang vô tư hết đánh son rồi sửa lại mái tóc, hành của , có chút buồn . Phương Hàn Hạ An , nhếch môi.

Hạ An vuốt lại mái tóc, cảm thấy mình ổn hơn liền đi nhanh vào trung tâm thương mại. Vào nơi việc, thay váy đồng phục xong bước ra ngoài cùng quản lý và các nhân viên khác chuẩn bị sửa sang trang phục nghiêm chỉnh chào đón tổng giám đốc.

“Nghe tổng giám đốc Phương mới từ nước ngoài về, rất soái, có điều hơi khó tính".

“Thật sao? Anh ấy có chưa?"

“Không biết nữa".

Các đang bàn tán với nhau, Hạ An đang cầm di nhắn tin cho em .

“Chúc em thi tốt nhé... thi xong nhắn tin cho chị biết".

“Nhanh lên vào hàng đứng nghiêm túc đi, Phương tổng đang đi đến", chị quản lý to.

Các nhân viên đứng vào hàng.

Một người đàn ông khoảng 26 tuổi, cao khoảng 1m85, gương mặt đẹp góc cạnh như điêu khắc, đôi mắt đen sâu hút có vẻ rất đa , sóng mũi cao cùng làn môi mỏng quyến rũ, làn da trắng như con . Người đàn ông này chính là Phương Hàn, tổng giám đốc của tập đoàn Phương gia. Anh và trợ lí cùng một số người đi cùng dừng ở một cửa hàng bán trang sức.

“Chào tổng giám đốc!"

Các nhân viên cúi chào Phương Hàn. Anh xung quanh các cửa hàng, đánh giá tốt về cách trưng bày sản phẩm và phục vụ, tư vấn khách hàng, vào trong một lượt rồi đi ra, định đi qua cửa hàng khác, đột nhiên dừng chân trước mặt Hạ An .

Phương Hàn nhận ra Hạ An là đánh son lúc nãy. Nhìn bảng tên bị méo trên áo , đưa tay sửa lại cho ngay ngắn. Hạ An đứng im, người thoáng cứng đờ, không dám .

Mọi người trợn mắt kinh ngạc. Anh không gì liền rời đi cùng trợ lí và các giám đốc, trưởng phòng khác.

“Trời ơi! Người đâu mà đẹp trai quá... lực cho tôi đi hàng ngày đây mà".

Mặc cho mọi người chuyện, Hạ An chỉ đứng im suy tư một lúc, rất may cho chỉ là một cái bảng tên.

Buổi tối Hạ An đi về, cơm nước đã em Hạ Tâm nấu xong hết rồi.

“Hôm nay em thi tốt không?”, vừa ăn cơm Hạ An vừa hỏi.

“Rất tốt ạ... Chị hai... em cái này cho chị nghe nè".

“Chuyện gì?”

“Em biết lái xe hơi rồi đó, chạy rành lắm luôn“, Hạ Tâm phấn khích.

“Ai dạy em?” Hạ An có chút không tin.

“Là Kiều My... cậu ấy có xe riêng rồi nên tập cho em lái, em học lâu lắm rồi".

“Ngon ta... không có xe mà tự nhiên biết chạy xe, có mấy ai như em đâu“. Hạ An mỉm với em của mình.

Hạ An đâu biết Hạ Tâm , em mình đang có ý định đi lái xe kiếm tiền.

Thi xong tốt nghiệp, Hạ Tâm theo như dự định vừa ôn thi đại học vừa đi lái xe kiếm tiền thêm, chứ muốn mua sách gì cũng ngửa tay xin chị. Cô biết chị Hạ An đi rất cực khổ.

Giản Đình cầm que thử thai trên tay, mặt mũi tái nhợt không còn giọt máu. Cô ta nhớ lại chuyện tối hôm ở quán nhậu. Trước hôm đó Phương Hàn đi công tác nên ta ở nhà buồn quá, bè rủ đi chơi không ngờ quá chén, sáng mai thức dậy thấy mình ngủ bên cạnh người đàn ông lạ. Không phải ta đã uống thuốc tránh thai rồi sao? Sao lại có thai? Không tin, Giản Đình đến bệnh viện khám và kết quả là thật.

Giản Đình muốn bỏ cái thai bác sĩ lại khuyên ngăn. Phương Hàn ghét nhất sự phản bội, nếu để biết chuyện chắc chắn không có kết quả tốt đẹp gì. Làm sao có thể tha thứ cho , trong khi hai người lại sắp kết hôn nữa. Cứ cho là bây giờ ta đến bệnh viện bỏ đứa bé, nếu biết chuyện, hỏi sao lại bỏ con, thì ta phải trả lời thế nào. Giản Đình suy nghĩ... chi bằng... chỉ có như thế...

Buổi tối Hạ Tâm lái xe chở khách xong, định trả xe xong rồi về nhà. Chiều nay cũng kiếm kha khá rồi, về nhà thôi nếu không để chị hai biết chị ấy lại cấm cản, vì chưa có bằng lái. Hạ Tâm vừa lái xe nghe điện thoại Hạ An gọi đến.

“Alo... em nghe nè chị hai... em đang trên đường về nè... dạ... dạ, em biết rồi mà...". Nói xong Hạ Tâm màn hình điện thoại bấm tắt máy, vừa ngước mắt lên thì thấy một bóng người phụ nữ lao ra cản trước xe . Bất ngờ không thắng kịp, tông trực diện vào người ta .

“Aaaaaaaaaaa...rầm!"

Xe thắng gấp, đầu Hạ Tâm đập mạnh vào vô lăng. Ngẩng đầu lên biết mình đã tai nạn, cả người Hạ Tâm run rẩy, thở không thông, không dám bước xuống xe. Quá sợ hãi nước mắt tuôn trào. Cô tìm điện thoại, hai tay run bần bật bấm số gọi Hạ An .

“Chị ơi... giúp em với, em tông người rồi“, vừa Hạ Tâm vừa khóc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...