Phương Tiên Sinh, Chờ [...] – Chương 14

Hạ Tâm đứng trước cửa toilet lo lắng gõ cửa.

“Hạ An ... chị không sao chứ?”

Hạ An mở cửa đi ra: “Chị không sao, mấy bữa nay chị bị rối loạn tiêu hoá thôi chứ không có gì đâu, em đừng lo".

"Hay em đưa chị đến bệnh viện khám nhé?”

“Thôi khỏi đi, chị về uống thuốc là hết à”.

Hạ Tâm dù rất lo lắng Hạ An không chịu đi, cũng không dám ép.

Hạ An không để ý nhiều, cứ nghĩ bị tiêu hoá không tốt nên như thế là bình thường. Mỗi ngày trôi qua cảm giác mệt mỏi, không muốn gì, rất buồn ngủ, cứ mong hết việc mà đi ngủ thôi.

Buổi sáng hôm nay Hạ An cảm thấy trong người rất mệt, cũng ráng dậy công việc của mình. Đi ngang qua phòng ăn, thấy Phương Hàn đang ngồi ăn sáng, hay đi sớm về muộn, có khi mấy ngày không về nhà, nhờ mà cuộc sống của yên ắng hơn, cũng không còn phải cãi nhau với nữa.

Hôm nay thấy , trong lòng có chút gì đó mà chính Hạ An cũng không giải thích .

Mỗi ngày trong nhà này đều phải thay tất cả các khăn trải bàn, ga giường các thứ để giặt, người phụ trách việc này là Hạ An , bưng những sọt đồ rất nặng đi phơi. Sáng dậy chưa ăn sáng, đã còn bưng nặng nên Hạ An có chút choáng váng, đến nơi phơi đồ thì Minh Chi phụ giúp phơi.

“Hạ An ... mấy ngày nay tôi thấy sắc mặt không tốt, không khỏe sao?” Minh Chi vừa phơi chăn vừa hỏi Hạ An .

“Ừ... tôi chỉ thấy hơi mệt một chút thôi”.

Vừa cúi người xuống lấy khăn trải bàn lên phơi, rồi ngẩng đầu lên ánh mặt trời, Hạ An thấy choáng váng, rồi bỗng dưng mắt tối lại, và sau đó ngã xuống, chỉ nghe thấy tiếng rất lớn của Minh chi... Tiếp sau đó cảm nhận một bàn tay mạnh mẽ đang nâng người nhấc bổng lên, rất nhẹ nhàng, cũng không mở mắt ra nổi và rồi ngất đi không còn nghe thấy gì.

Phương Hàn vừa rồi đang ngồi ăn sáng, nghe có người báo với quản gia là Hạ An bị ngất. Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi bật dậy lao nhanh về hướng Hạ An .

Bàn tay mạnh mẽ, bế Hạ An lên đưa về phòng rồi gọi bác sĩ riêng đến khám cho .

Bác sĩ riêng là Trần Tư khám cho Hạ An xong.

"Cô ta không sao chứ?" Phương Hàn giọng điệu nhàn nhạt hỏi ánh mắt vẫn không giấu sự lo lắng.

"Cô ấy không sao đâu, phụ nữ mang thai hay bị choáng nên ngất thôi, phải để ấy nghĩ ngơi nhiều, đừng bỏ bữa không tốt cho sức khỏe và thai nhi", bác sĩ Trần giải thích.

"Phụ nữ có thai?" Phương Hàn nhíu hai hàng chân mày, không tin vào những gì mình vừa nghe, sợ mình nghe nhầm nên gằn giọng hỏi lại.

“Đúng rồi... tôi đoán thai nhi khoảng 4 hoặc 5 tuần, muốn biết chắc chắn thì đưa ấy đến bệnh viện kiểm tra, tôi có việc xin đi trước, chào cậu".

Bác sĩ Trần xong liền rời đi, để lại Phương Hàn trong phòng cùng Hạ An .

Nhìn đang ngủ ngon trên giường, bàn tay siết lại, hơi thở bắt đầu nặng nề, như đang đè nén lửa giận.

Cô ta mang thai sao? Sao có thể, với ta chỉ mới một lần, cũng cho người đem thuốc tránh thai cho uống rồi. Cho nên đứa bé mà Hạ An đang mang không thể là của . Nếu đứa bé không phải của chẳng lẽ là của người đàn ông thấy ở bệnh viện.

Nghĩ đến khả năng đó Phương Hàn bắt đầu cảm thấy khó chịu, lồng ngực như bị ai đó đặt một tảng đá đè lên.

“Khốn khiếp!”

Hạ An mang thai, ta dám ở trong nhà mang thai con thằng khác! Càng nghĩ càng muốn nổi điên.

Anh đã từng nghĩ Hạ An ngây thơ, đơn thuần, thật không ngờ...

Tại phòng khách sang trọng.

Phương Hàn muốn chắc chắn nên đã gọi quản gia và hai kia lại hỏi chuyện.

“Thưa thiếu gia, hôm đó chính tay tôi đưa viên thuốc cho hai ấy đến cho Hạ An uống, còn dặn phải tận mắt thấy Hạ An uống”. Quản gia xong liền quay sang hỏi hai : “Có phải không?”

“Dạ... đúng rồi ạ! Chính mắt hai chúng tôi thấy Hạ An uống viên thuốc đó xong mới đi ra”. Ngọc Dĩnh khẳng định chắc chắn, rồi đánh nhẹ vào tay Ngân Anh.

"Dạ... đúng rồi ạ! Chúng tôi đều thấy không có chuyện Hạ An không uống đâu ạ”. Ngân hùa theo rồi chột dạ cúi mặt xuống đất.

Ánh mắt Phương Hàn tối lại trở nên lạnh lẽo hơn, trong lòng hơi chua chát. Anh khẽ nhếch môi nhạt, tức giận đi ra ngoài. Nếu bây giờ không đến công ty, sẽ không kiềm chế mà muốn xông vào bóp chết người phụ nữ đó.

Tỉnh dậy nghe quản gia bị ngất do mang thai, Hạ An kinh ngạc, bất trong giây lát.

Đúng rồi, kinh nguyệt của đã không đến cả tháng nay rồi, không nghĩ đến... Không đúng, sao có thể mang thai ? Cô với chỉ mới có 1 lần mà, cũng đã uống thuốc tránh thai của cho người mang đến rồi, sao lại... có thể?

Hạ An sững sờ đưa tay lên phần bụng vẫn bằng phẳng của mình, trong lòng không biết nên vui hay buồn. Mà sao có thể vui nổi, đứa bé này đến không đúng lúc, giữa chỉ có sự chán ghét, rồi đứa bé tội nghiệp này sẽ như thế nào? Nếu biết sắp cha, liệu có vui không? Có muốn đứa con này không? Hay là sẽ bắt đi...

Nghĩ đến Phương Hàn, Hạ An cảm thấy đau đớn chua xót, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.

Con ơi, không phải mẹ không vui khi có con, phải sao bây giờ, mẹ không muốn con sinh ra phải khổ cùng mẹ.

Vừa dứt lời, nước mắt Hạ An rơi xống, nuốt đau khổ vào lòng.

Ở công ty, Phương Hàn chẳng có tâm trạng việc, trong cuộc họp mà cứ như người trên mây, cứ nghĩ về Hạ An và đứa bé trong bụng .

Nếu ta mang thai con của người khác thì liên quan gì đến , sao cứ phải suy nghĩ rồi tự trút lấy mọi bực tức phiền muộn như ?

Đúng là ghê tởm, hôm đó mới cùng xong mà những ngày sau đó lại cùng thằng khác.

Ghen tuông chiếm giữ hết lý trí, Phương Hàn lại cho đó là sự ghét bỏ , không muốn hạnh phúc nên mới như thế.

Buổi tối, Phương Hàn có uống chút rượu, vừa về đến nhà.

“Thiếu gia mới về!”, là giọng quản gia lên tiếng.

“Hạ An ... ta đâu rồi?” Âm thanh của mang theo sự tức giận.

“Hạ An ở phòng ấy”.

Hạ An trong phòng không ngủ , đang lo lắng và muốn biết sẽ có thái độ và phản ứng như thế nào khi biết có đứa bé.

Đang suy nghĩ miên man, Hạ An nghe có tiếng đập cửa dồn dập.

“Hạ An , người phụ nữ ghê gớm này, mau mở cửa cho tôi”.

Hạ An vén chăn bước xuống giường đến mở cửa. Cánh cửa vừa mới mở ra, một thân hình mạnh mẽ rắn rỏi lao vào. Hạ An còn chưa hoàn hồn, cổ đã bị bóp chặt, trước mắt là gương mặt vô cùng điển trai đang tức giận.

"Hạ An , giỏi lắm, dám có thai với thằng khác?"

Hạ An bắt đầu run lên, giọng điệu lời của giống như ai đó lấy dao đâm vào tim , khiến đau nhói. Cái gì mà con của người khác, đang không hiểu.

“Phương Hàn, buông tay ra!”. Cô cảm thấy mình sắp không thở nữa, cố gắng gỡ bàn tay ra.

Phương Hàn đang tức giận, sức tấn công của , sao có thể chống lại nổi.

“Đứa bé này là của ai, có phải là của thằng kia không?”, gằn giọng hỏi.

đang nghĩ cùng người khác sao? Sao có thể nghĩ như thế?

Nước mắt rơi xuống, liều mình giãy giụa: “Phương Hàn, buông tay ra... buông tay!". Mặt mũi Hạ An bị nghẹn đến đỏ bừng.

“Thiếu gia... xin cậu buông tay, Hạ An sắp bị cậu bóp chết rồi kìa”, quản gia can ngăn.

Nghe lời cảnh tỉnh của quản gia, lúc này Phương Hàn mới buông ra. Hạ An sợ hãi, thụt lùi về phía sau ngồi xuống giường ôm cổ thở dốc.

Nhìn bộ dạng đáng thương của như thế, Phương Hàn cũng không hề nguôi giận. Ngược lại càng âm u lạnh lẽo đến đáng sợ.

Anh đi đến bóp chặt tay khiến đau đến mức muốn vùng vẫy.

“Hạ An ... đúng là người phụ nữ ghê tởm, ở trong nhà tôi mà giám ra ngoài lang chạ với thằng khác!”, nghiến răng .

Hạ An khó khăn điều chỉnh hô hấp, cánh tay bị bóp chặt đến đau đớn. Ngước mắt , cảm thấy bây giờ quá hung tợn.

Cô cắn môi, gạt nước mắt,cố gắng đứng dậy thẳng , kiên định : “Đứa bé này là con của , nếu không muốn nhận , thì cứ thẳng, tôi sẽ đi bỏ nó ngay, chứ đừng lớn tiếng buông lời đừng phạm tôi như thế, mà không nhận, không thấy hèn sao ? ”

Lời của Hạ An khiến chấn trong chốc lát. Đôi mắt trong suốt ngập nước và những lời chỉ trích , không giống như đang dối.

Phương Hàn không muốn như thằng ngốc để lừa gạt, nhạt: “Tôi nhớ là đã đem thuốc tránh thai cho uống rồi... mà giờ lại đứa bé là con tôi, thật buồn , xem tôi là thằng ngu dễ bị lừa sao?”

“Tôi không biết vì sao lại có đứa bé, tôi không dối, còn tin hay không thì tuỳ”.

“Được... nếu chịu bỏ đứa bé ? Thì tôi sẽ đưa đi ngay bây giờ, đừng hòng vờ vịt tính kế với tôi. Hạ An , tôi cho biết, nếu định lấy con thằng khác để lừa tôi thì lầm rồi”.

Hạ An ra nước mắt: “Phương Hàn, tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ lừa gạt gì . Nếu chắc chắn đây không phải con thì lấy cớ gì bắt tôi phải bỏ?”

Cô vùng vẫy rút tay ra khỏi tay phương Hàn. Bây giờ Hạ An không thể nhát gan nữa, không muốn lại phạm, giẫm đạp sự tôn nghiêm của một lần nữa. .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...