Chỉ còn lại một mình trong phòng toilet, Hạ An thấy lòng thật lạnh lẽo, chua xót, nước mắt không hẹn mà thi nhau rơi xuống. Cô muốn đứng dậy hai chân không còn chút sức lực nào, ráng chống đỡ ngồi dậy để lau mình mặc đồ vào, dù áo bị xé rách một chút vẫn còn áo khoác có thể mặc .
Hạ An cứ nghĩ lần đầu tiên của sẽ cùng người , sẽ vô cùng ngọt ngào trong một không gian lãng mạn, nếu không cũng phải trong một căn phòng sạch sẽ... mà... Nhìn lại mình bây giờ, nhếch nhác giống như một con búp bê bằng vải bị rách, vô cùng khó coi.
Trước mặt người đàn ông đó, Hạ An , đến sự tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn.
Phương Hàn đưa Hạ An về đến Phương gia.
“Quản gia đâu rồi”, quát to.
Phùng quản gia đi ra: “Thiếu gia... có chuyện gì ?”
Phương Hàn ánh mắt sắc bén, đưa tay chỉ về phía Hạ An đang đứng đó: "Từ nay ông giao thêm việc cho ta , đừng để ta rảnh rỗi ra ngoài nữa".
“Dạ... tôi biết rồi”.
Nói rồi liếc Hạ An một cái rồi đi ra ngoài lái xe rời đi.
Hạ An về đến phòng, mệt mỏi, ấm ức. Cô ngồi xuống vùi mặt vào giữa hai chân bật khóc nức nở thành tiếng.
Đến tối Phương Hàn đang ở sân bay chuẩn bị ra nước ngoài công tác, nhớ lại hôm nay lúc chuyện đó với Hạ An , không có mang bao hay dùng biện pháp nào, cầm máy gọi điện cho cho quản gia, với ông đi mua thuốc tránh thai cho Hạ An uống.
Phùng quản gia khi nghe máy xong liền đi lấy một viên thuốc tránh thai, gọi hai giúp việc là Ngân Anh và Ngọc Dĩnh lại.
“Hai đem viên thuốc này... đến phòng Hạ An đưa cho ấy uống, phải tận mắt thấy ấy uống rồi mới đi nghe không, tôi có việc phải ra ngoài một lát”.
“Dạ”, hai đồng thanh đáp. Cầm viên thuốc bé tí trên tay, hai rất muốn hỏi quản gia đây là thuốc gì không dám hỏi.
Đến phòng Hạ An phải đi vòng ra phía sau, mà phía sau là sân vườn trồng rất nhiều cỏ ngắn mini. Thấy một con chuột nhỏ chạy qua, Ngân Anh hoảng hốt lên, tay đang cầm ly nước và viên thuốc cũng buông ra cả hai rơi xuống đất.
“Chuyện gì Ngân Anh”, Ngọc Dĩnh hỏi.
“Có con chuột vừa chạy qua chân tôi... tôi sợ lắm”. Ngân Anh vừa vừa chân mình rồi xung quanh đó.
“Có con chuột cũng sợ, tôi giật mình, mau đi đưa thuốc cho Hạ An đi”, Ngọc Dĩnh hối thúc.
“Chết rồi... nãy sợ quá tôi rớt mất rồi, sao bây giờ?”
“Cô đúng thật là, còn không mau tìm đi".
Vì trời tối, viên thuốc lại nhỏ rơi xuống đám cỏ ngắn mini, cả hai tìm quanh chỗ đó mà cũng không thấy.
“Tìm không thấy giờ sao, Ngọc Dĩnh? Hay chúng ta đi xin lại Phùng quản gia đi?”
“Đi xin lại cho bị mắng hay gì, mà quản gia lúc nãy ra ngoài rồi không thấy hả?”
“Vậy giờ sao? ...Hay là nếu quản gia hỏi, chúng ta đưa cho Hạ An uống rồi", Ngân Anh lo lắng .
“Không , nếu ông ấy hỏi lại Hạ An thì sao?”
“Vậy giờ phải sao? Chúng ta cũng không biết thuốc đó là thuốc gì thì sao mà đi mua lại".
“Tôi có cách rồi... chúng ta cứ lấy đại một viên thuốc cảm đưa cho Hạ An uống coi như xong. Nếu quản gia có hỏi, chúng ta cứ là đưa cho ấy uống rồi, ta cũng không cãi ", Ngọc Dĩnh ra ý kiến của mình.
“Vậy cũng ”, Ngân Anh đồng ý.
Hai lấy viên thuốc cảm thay thế viên thuốc quản gia đưa cho Hạ An uống.
Ngân gõ cửa: “Hạ An , mở cửa cho tôi với”.
Hạ An mệt mỏi đang nằm trên giường nghe tiếng gõ cửa, lê thân mình đến mở cửa.
“Có chuyện gì thế?” Hạ An hai hỏi.
Hai bước vào, Ngân Anh đưa cho viên thuốc: “Quản gia kêu chúng tôi đưa viên thuốc này cho uống”.
Hạ An biết viên thuốc này là thuốc gì, vì lúc nãy Phương Hàn có nhắn tin cho , sẽ cho người đem thuốc tránh thai cho uống.
Hạ An không suy nghĩ nhiều cầm lấy viên thuốc.
Không thấy Hạ An uống ngay, Ngọc Dĩnh thắc mắc hỏi: "Hạ An ... sao quản gia lại đưa thuốc cho uống, thuốc này là thuốc gì?”
Thấy Hạ An không trả lời, hai cũng không hỏi thêm nữa.
“Vậy mau uống thuốc rồi nghĩ ngơi đi”, Ngân Anh hối thúc .
Hạ An lấy ly nước , bỏ viên thuốc vào miệng rồi uống hết ly nước, thấy Hạ An uống xong hai mới yên tâm đi ra ngoài.
Ở một đất nước khác , lúc này đã rất khuya. Bận rộn với cả ngày một núi công việc, Phương Hàn vô cùng mệt mỏi, một chút buồn ngủ cũng không có, rót một ly rượu đỏ, cứ thế ngồi uống hết ly này đến ly khác.
Phương Hàn càng ngày càng không biết bản thân mình gì, không phải trước kia rất Giản Đình sao? Ba năm nay rất nhiều bên cạnh, không có cảm giác trước một ai. Nhưng từ lúc ở bên Hạ An , như trở thành một người khác, hôm đó không biết tại sao lại cưỡng bức . Điều này khiến thật phiền não và vô cùng căm ghét bản thân mình.
Những ngày sau đó, không thấy Hạ An đến bệnh viện, Tưởng Xuyên nhắn tin hỏi thăm , Hạ An bận việc nên không đến .
Mấy tuần liền sau đó...
Cuối tuần Hạ An rất nhớ em , nên đến nhà Tần Phong chơi.
Tần Phong đang loay hoay trong bếp nấu ăn, còn Hạ Tâm và Hạ An ngồi ngoài phòng khách chơi.
“Chúng ta có cần vào trong giúp Tần Phong không? Chứ để cậu ấy nấu một mình như mà chúng lại ngồi đây, chị thấy ngại quá”, Hạ An thấy mình ngồi mà không giúp gì ngại .
“Không sao đâu chị, ấy nấu cơm cho em ăn là hạnh phúc của ấy, ở nhà không cho em gì cả , tự ấy hết à”, Hạ Tâm mỉm hạnh phúc .
Thấy nụ hạnh phúc trên mặt Hạ Tâm , Hạ An vừa ngưỡng mộ vừa vui mừng cho em .
“Còn mấy tháng nữa là em tốt nghiệp rồi đúng không? Thế em và Tần Phong định khi nào thì kết hôn?”
Hạ Tâm đỏ mặt: “Tần Phong đợi em tốt nghiệp xong là tổ chức hôn lễ luôn”.
“Vậy thì tốt quá, chị chúc mừng em... mà em đó, đừng có ăn hiếp người ta nghe không”.
“Em biết rồi, em sao dám chứ”, Hạ Tâm nũng nịu với chị.
“Cơm xong rồi, mời hai chị em vào ăn cơm thôi”, Tần Phong gọi to.
Hạ Tâm và Hạ An vui vẻ đi vào thấy một bàn rất nhiều thức ăn, thôi cũng biết là rất ngon.
Khi ngồi vào bàn, ăn vài ba miếng không biết tại sao Hạ An cảm thấy rất khó chịu, trong bụng cứ cuồn cuộn rất muốn nôn, khi thấy Hạ Tâm và Tần Phong đang ăn rất ngon miệng nên cố kiềm chế.
Hạ Tâm thấy Hạ An ăn ít, sợ chị ngại nên gắp cho Hạ An một miếng cá. “Chị... chị ăn thử món cá chưng tương này đi, Tần Phong nấu rất ngon”.
Hạ An nở nụ : “Cám ơn em". Vừa đưa miếng cá lên miệng, Hạ An thật sự không kiềm chế nữa, đưa tay bưng miệng chạy vào toilet.
“Hạ An ... chị không sao chứ?”, Hạ Tâm vừa hỏi vừa đi theo sau. Tần Phong thấy liền gắp một miếng cá ăn thử, rõ ràng nấu rất ngon mà, không lẽ không hợp khẩu vị của chị vợ.
Bạn thấy sao?