"Mong Hoàng Hậu nương nương bình an sinh hạ long tử." Ta đã không phải lần đầu tiên những lời trái lương tâm.
Đứa trẻ của ta còn chưa kịp thế giới này một cái, ta không hy vọng Chữ Doanh có con đối với đứa trẻ, ta không thể xuống tay .
"Ngươi tốt nhất cứ nghĩ như đi." Từ Thiên Thiên lo cho chính mình ngồi vững ở vị trí chủ nhân, liếc ta một cái: "Lại đây, đ.ấ.m chân cho bổn cung."
Ta hành lễ, : "Thần thiếp tay chân không thành thạo, mong nương nương thứ tội."
Từ Thiên Thiên uống trà có dược, cố ý khó ta: "Thời tiết nóng bức, bổn cung mệt mỏi, ngươi tới quạt cho bổn cung."
"Vâng."
Dù sao ta cũng phải thức thời, không phải sao?
Ta quạt một lúc lâu, tay đã mỏi, mà Từ Thiên Thiên lại dường như đã thiếp đi.
"Bộp."
Cây quạt trong tay ta đột nhiên rơi xuống đất, Từ Thiên Thiên giật mình trợn mắt .
Nàng ta nhíu mày, giọng đầy khinh miệt: “Chuyện nhỏ như cũng không , đúng là phế vật. Nhưng trà này pha cũng không tệ, từ nay về sau, ngày ngày đến Phượng Nghi Cung pha trà cho bổn cung.”
Nói xong, nàng ta dẫn theo cả đoàn cung nhân rời đi.
Dù không có phượng ấn, nàng ta vẫn là Hoàng hậu, hoàng đế độc sủng. Muốn nàng ta thất sủng, chỉ có thể chờ thời cơ thích hợp.
Nhưng hôm nay nàng ta đến đây chỉ để khoe khoang với ta thôi sao?
Có lẽ . Khoe rằng nàng ta hoàng đế cưng chiều, còn có long tử trong bụng.
Đáng tiếc, nàng ta lại chọn nhầm người để khoe khoang.
Ta chẳng để tâm đến những thứ đó. Nàng ta bắt ta pha trà chẳng qua chỉ khiến tốc độ nàng ta thất sủng nhanh hơn mà thôi.
“Thiên Nhất, nương có dây dưa không rõ với đại công tử nhà họ Từ, hiện giờ ra sao?” Ta khẽ hỏi vào không trung.
“Bẩm Công chúa, nương ấy... đã rời khỏi nhân thế. Khi thuộc hạ đến nơi, người đã ngừng thở.” Giọng Thiên Nhất vang lên từ trên cao.
“Cô nương ấy, quả thật không có phúc khí, giống như ta .” Ta cúi mắt: “Tìm một nơi thật tốt để chôn cất, mong kiếp sau nàng gặp người tốt.”
Thiên Nhất, trong bộ y phục đen kín đáo, chậm rãi đáp xuống bên cạnh ta, đưa qua một gói giấy dầu: “Công chúa, người có phúc khí… Người vẫn còn thuộc hạ ở đây.”
Ta nhận lấy gói giấy dầu, mở ra một góc, mùi thơm nhè nhẹ của bánh hoa quế lan tỏa trong không khí, thật ngọt ngào.
“Cảm ơn ngươi, Thiên Nhất.” Ta cắn một miếng nhỏ, vị ngọt lịm lan khắp khoang miệng. “Thiên Nhất, ngươi xem, thế nào để g.i.ế.c Chữ Doanh?”
Thiên Nhất đáp: “Công chúa hạ lệnh, thuộc hạ lập tức đi g.i.ế.c cẩu hoàng đế.”
“Không thể lỗ mãng, việc này cần phải tính toán kỹ lưỡng.” Lời của Thiên Nhất khiến ta thoáng rùng mình, vô bóp nát bánh hoa quế trong tay.
Thiên Nhất ta một chút, rồi cúi đầu: “Vâng.”
“Đi xuống đi. Đừng hành thiếu suy nghĩ, cứ theo kế hoạch mà .”
“Vâng.”
Thiên Nhất luôn rời đi với một bóng dáng mảnh khảnh như thân trúc chính bóng dáng ấy đã che chở cho ta hết lần này đến lần khác.
Nếu như hắn không phải ám vệ, nghĩ đến việc gả cho hắn cũng là một điều cực kỳ tốt đẹp.
8
Ngày qua ngày, bụng của Từ Thiên Thiên càng lộ rõ, tính ngày tháng chắc đã vài tháng.
Hôm ấy, tại cửa Phượng Nghi Cung, ta chạm mặt Chữ Doanh.
Ta hành lễ một cách nghiêm chỉnh: “Tham kiến bệ hạ.”
Chữ Doanh lần này lại dùng lời lẽ hòa nhã: “Quý phi thật vất vả, ngày ngày đến vấn an Hoàng hậu.”
Ta mỉm : “Là việc thần thiếp nên .”
Nhưng ngay sau đó, giọng hắn trở nên trầm xuống: “Nhưng mà… Nghe thức ăn của Hoàng hậu cũng qua tay Quý phi?”
Tim ta hơi khựng lại, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì?
Ta chỉ thả vào một ít dược liệu khiến người mất ngủ. Từ Thiên Thiên hy vọng đứa bé này có thể cứu ca ca nàng ta, chắc chắn sẽ không tự đến con mình. Vì , ta mới dám cả gan chuyện này.
Chữ Doanh ta thật sâu, ánh mắt khó đoán, rồi : “Không có gì, chỉ là Quý phi vất vả rồi.”
Bạn thấy sao?