Phượng Quy Về Thần – Chương 2

“Thần thiếp chỉ là đang về quy củ trong cung với tỷ tỷ, sao Hoàng Thượng lại đau lòng như ?” Từ Thiên Thiên nhẹ nhàng , với vẻ kiểu nhu.

 

Nói với ta về quy củ trong cung, thật sự là buồn .

 

“Không sao, Hoàng Hậu chủ là .” Chữ Doanh vẻ mặt không mảy may quan tâm.

 

“Tạ bệ hạ thông cảm.” Từ Thiên Thiên khinh miệt liếc ta, ôn nhu : “Nhưng mà thần thiếp ở Phượng Nghi Cung, tỷ tỷ ở Phượng Thần Cung……”

 

“Hoàng Hậu chủ, sửa lại là .” Chữ Doanh xoa xoa ống tay áo, chẳng thèm đưa một ánh mắt ta.

 

“Vậy Hoàng Thượng thấy sửa Lộ Thần Cung thế nào?”

 

“Rất tốt.”

 

Chữ Doanh diện mạo tuấn mỹ ánh mắt lại ẩn chứa sự ngoan độc, không một chút khí độ đế vương nào.

 

2

 

Trở lại Phượng Thần Cung, giờ đây đã trở thành Lộ Thần Cung.

 

Ta xoa xoa đầu gối, khẽ gọi: “Liên Nhi, đi thu lại bảng hiệu Phượng Thần Cung.”

 

Liên Nhi đi rồi, ta liền không che giấu nữa, gọi lớn với không khí: “Thiên Nhất.”

 

Giọng trầm thấp vang lên: “Công chúa, có thuộc hạ.”

 

Thiên Nhất, người mặc bộ trang phục màu đen, từ trên xà nhà rơi xuống trước mặt ta.

 

“Chuyện Từ tướng tham ô đã điều tra kỹ chưa?” Ta vừa vừa thưởng thức chuỗi ngọc trong tay.

 

“Chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ thiếu thời cơ.” Thiên Nhất cúi đầu.

 

Nhìn hắn ta quỳ trước mặt, ta chậm rãi hỏi: “Thiên Nhất, ngươi có nghĩ ta thực sự vô dụng không?”

 

“Ta không thể bảo vệ phụ hoàng mẫu hậu, hiện giờ ngay cả bảng hiệu Phượng Thần Cung cũng không thể bảo vệ .”

 

“Thiên Nhất, ta chỉ có ngươi.”

 

“Công chúa, thuộc hạ chắc chắn sẽ bảo vệ người an toàn…… Sẽ mãi mãi bên người.”

 

Thiên Nhất là ám vệ mà phụ hoàng để lại cho ta, từ khi ta mười tuổi đã đi theo bên cạnh ta, cứu ta không biết bao nhiêu lần.

 

Khi ta mười bốn tuổi, lần đầu gặp Thiên Nhất, hắn ta , ta chính là mạng của hắn, chỉ cần hắn sống sẽ không ai ta.

 

Tới nay ta vẫn còn tồn tại, không thể không có công của Thiên Nhất.

 

“Vậy ngươi ở bên ta cả đời có không?” Ta mỉm Thiên Nhất, ánh mắt rung .

 

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ai có thể không lòng?

 

“Thuộc… thuộc hạ, tuân mệnh.” Thiên Nhất đỏ mặt, không dám ta.

 

“Vòng tay này tặng cho ngươi.” Ta tháo vòng tay đưa cho Thiên Nhất: “Đây là mẫu hậu đi chùa Hộ Quốc cầu .”

 

“Thuộc hạ không dám nhận.” Thiên Nhất cúi đầu càng thấp.

 

“Ngẩng đầu lên ta, ta hy vọng ngươi sống, ngươi hiểu không?” Ta thẳng vào đôi mắt Thiên Nhất, đưa vòng tay qua.

 

“Thuộc hạ nhất định sẽ sống tốt, không phụ sự kỳ vọng của Công chúa.” Thiên Nhất nhận lấy vòng tay, nghiêm túc .

 

Ta Thiên Nhất  ngốc nghếch, hắn đã lòng.

 

Vậy thì, ai không mỹ nhân?

 

Chữ Doanh không đến cung của ta, mỗi lần ta thỉnh an lại thường gặp hắn đi thăm Từ Thiên Thiên. Ta chỉ có thể đứng bên bọn họ ân ái, không thể tỏ thái độ gì.

 

Ngay từ đầu, mỗi ngày Từ Thiên Thiên đều bắt ta quỳ nửa canh giờ, về sau có lẽ cảm thấy nhàm chán, nàng ta bắt ta dâng trà.

 

Mỗi ngày ta đều dâng trà, móng tay cũng giấu thuốc vào.

 

Không phải là thứ độc huyết phong hầu gì, chỉ là một loại thuốc nhẹ khiến nàng ta khó ngủ vào ban đêm mà thôi.

 

Nếu nàng ta thích uống trà ta pha, ta sẽ để nàng ta từ từ uống.

 

Nếu Chữ Doanh thích những nữ tử mảnh mai, thì Từ Thiên Thiên không hề mảnh mai, khi nào hắn sẽ nhận ra điều đó?

 

Ba tháng đã trôi qua, ta đã dâng trà cho Từ Thiên Thiên quá lâu.

 

Tính lượng thuốc, đủ để khiến nàng ta đêm không thể ngủ, tâm trạng bực bội nếu muốn tìm ra nguyên nhân bệnh, sợ là rất khó.

 

“Tỷ tỷ, sao trà hôm nay có vẻ lạnh ?” Từ Thiên Thiên mặc bộ phượng bào đỏ rực, ánh sáng từ mặt trời chiếu xuống khiến nàng càng thêm chói mắt, vẫn không thể che lấp sự khó chịu trong mắt.

 

“Thần thiếp sẽ đi đổi một ấm khác.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...