Phượng Quy Về Thần – Chương 19

Nhưng Phò mã lại bất công, hắn bảo vệ nhà Từ tướng.

Công chúa hẳn là rất đau lòng.

À, đúng rồi, khi thu thập chứng cứ phạm tội, ta thấy một cây trâm hoa sen ngọc, nhuỵ trắng lá xanh, ta thấy rất đẹp, liền mua về cho Công chúa.

Sau đó ta còn thấy Công chúa đeo cây trâm ấy, nghĩ chắc nàng rất thích nó.

Rồi sau đó, Công chúa chủ tranh sủng.

Ta giúp nàng cho Từ Thiên Thiên uống thuốc độc.

Đột nhiên một ngày, Công chúa bánh hoa quế rất ngon, bảo ta mua cho nàng.

Thì ra Công chúa biết bánh hoa quế là ta đã giữ lại cho nàng.

Sau này mỗi lần xuất cung, ta đều mua bánh hoa quế cho Công chúa.

Khi nàng ăn bánh hoa quế, giống như một đứa trẻ, như thể mọi chuyện không hề xảy ra, nàng vẫn là Công chúa ngây thơ vui vẻ như ngày nào.

Công chúa thật sự sủng ái.

Nhưng mà, là nhờ vào diễn kịch.

Tiểu Công chúa của ta đâu có mảnh mai như , rõ ràng là một người mạnh mẽ Phò mã cố không thích, lại ép buộc phải thích Công chúa diễn kịch để tạo ra dáng vẻ kệch cỡm.

Phò mã đối với Công chúa tốt hơn vài phần, Công chúa liền nhanh chóng bố trí nhân thủ trong cung.

Ta hỏi Công chúa có cần ta g.i.ế.c Phò mã không, Công chúa muốn ta sống thật tốt.

Kỳ thật trong lòng ta đã có đáp án.

Ngày ấy, khi ra ngoài cung việc, ta thấy một bộ khuyên tai trân châu rất đẹp, liền mua về cho Công chúa.

Cũng không biết Công chúa có thích hay không.

Kỳ thật lúc này, Công chúa chưa phải là lúc sủng ái nhất.

Công chúa sủng ái nhất là vào lúc Từ Thiên Thiên lối khóc lóc sau này.

Ngày ấy, ban thưởng như nước chảy vào Phượng Thần cung.

Ban thưởng có một bộ trang sức trân châu, những viên trân châu mượt mà, so với đôi khuyên tai trân châu mà ta mua cho Công chúa còn đẹp hơn nhiều.

Thế , trong cung, sủng ái thì có nghĩa là phải tranh giành sủng ái.

Đêm đó, Phò mã lại đến với Công chúa.

Ta cảm thấy toàn thân khó chịu, ta thật muốn g.i.ế.c Phò mã.

May thay, vào lúc mấu chốt, Từ Thiên Thiên đã đến.

Nàng ta kéo Phò mã đi.

Chỉ có một lần đó, ta mới cảm thấy biết ơn Từ Thiên Thiên.

Ta có một chút vui mừng lại rất lo lắng, thậm chí là ghen tị.

Ta vui vì lần này Phò mã không ngủ lại lại lo lắng không biết lần sau Công chúa sẽ ứng phó thế nào, lại ghen tị Phò mã có thể…

Quả nhiên, loại chuyện này có một lần thì có hai lần.

Đêm đó, Phò mã lại đến.

Công chúa không còn lý do để đuổi Phò mã đi.

Từ Thiên Thiên cũng không đến.

Ta thấy Phò mã ôm Công chúa vào phòng.

Ta ghen tị đến muốn chết.

Ta liều mạng khắc chế bản thân không thể.

Vừa vào cửa, ta liền phóng ám khí khiến Phò mã ngất xỉu.

Ta hỏi Công chúa, nàng có thích Phò mã không.

Công chúa nàng không thích Phò mã.

Lần sau, Từ Thiên Thiên biết chuyện này, liền tìm lý do để kéo Phò mã đi.

Ta thực sự vui mừng, bởi vì Công chúa không cần phải đối mặt với người mà nàng không thích nữa.

Thời gian trôi qua, trung thu sắp đến.

Công chúa lo liệu yến tiệc trung thu, nàng mời gánh hát nổi tiếng nhất trong thành đến biểu diễn.

Ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn trà trộn vào đó, g.i.ế.c Phò mã.

Trước khi yến tiệc bắt đầu, ta lén lút bỏ một cái vòng tay vào gương lược của Công chúa.

Vòng tay này là của thủ lĩnh, ông ấy , khi nào ta gặp nữ tử mình thích thì đưa vòng tay này cho nàng.

Ta thực sự thích Công chúa, mặc dù không biết nàng có thích ta hay không ta thích nàng là đủ rồi.

Ta vốn tưởng rằng mình sẽ không gặp Công chúa.

Ai ngờ, khi ta đi vào đại điện, lại thấy Công chúa cùng thị nữ của nàng ngồi hóng gió ở đình.

Ta không dám dừng lại, chỉ có thể bước nhanh qua đi.

Ta không muốn Công chúa thấy cảnh tượng đẫm máu.

Nhưng, vì sao lại có người muốn ám sát Công chúa?

Dù sao cũng không thể quan tâm nhiều như .

Ta từ bỏ cơ hội trực tiếp g.i.ế.c Phò mã, quyết định đi cứu Công chúa.

Thật tốt, Công chúa không có việc gì.

Chỉ là, Cấm Vệ Quân đã đến.

Tốc độ của ta phải nhanh hơn, nếu không không thể g.i.ế.c Phò mã.

Ta ném trường thương ra ngoài.

Trường thương xuyên thủng n.g.ự.c Phò mã.

Cấm Vệ Quân lập tức xông tới.

Ta tay không tấc sắt ta muốn sống.

Ta muốn sống, muốn ở bên Công chúa đến già.

Nhưng hai tay không đánh lại bốn tay.

Ta bị Cấm Vệ Quân c.h.é.m đến m.á.u tươi đầm đìa.

Ta ngã xuống.

Trước khi nhắm mắt lại, ta quay đầu liếc Công chúa một cái.

Công chúa thật đẹp.

Nàng còn mang theo cây trâm bạch ngọc mà ta đã tặng cho nàng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...