Giải đấu này không phải là cuộc chiến giữa người với người, mà là cuộc giao tranh giữa con người và ma thú dữ tợn.
Trong đại hội ghê rợn này, chỉ những người có xuất thân trong giới quý tộc mới phép tham gia. Giải đấu đã thành lập một Hội đồng gồm các linh mục để kịp thời nhận ra những trường hợp xấu và giảm thiểu những tai hoạ.
Và đây chính là cái cớ để Cesare đến gặp tôi.
Chết tiệt.
"Chị không muốn ăn thêm gì sao?"
Ellenia ngồi xuống bên cạnh tôi, chờ đợi một câu trả lời mà không hề quan tâm tới cuộc trò chuyện sôi nổi giữa các quý còn lại.
Cô ấy đã để ý việc tôi chỉ nhấp miệng vài ngụm rượu nhỏ.
"Chỉ là chị thích hương vị của loại rượu này."
"Uống rượu khi trong bụng chẳng có gì không phải là điều tốt đâu."
Vì sự lo lắng của Ellenia, tôi đành đặt ly rượu đã vơi đi kha khá của mình xuống bàn, giả vờ xiên một góc Lemon pie bé tý ở trước mặt.
Sau đó, khi thấy mọi người lần lượt ra giữa đại sảnh để tham gia buổi khiêu vũ, tôi liền kiếm cớ vào nhà vệ sinh để ra khỏi bữa tiệc. Tôi không thể nôn ói ở một nơi có quá nhiều người như thế này , bởi nếu có người vô bắt gặp thì sẽ tạo ra nhiều tin đồn vô căn cứ.
Nốc rượu vào cái bụng rỗng tuếch đầu tôi chếnh choáng như bị nện mấy phát búa vào .
"A...!"
"Xin thứ lỗi."
Tôi rời khỏi đại sảnh, men theo những bức tường lạnh lẽo trong hành lang tối tăm để tìm đường ra ban công gần nhất. Lảo đảo lê bước với cái đầu đau buốt, bỗng nhiên có ai đó từ phía va mạnh vào vai tôi.
Bả vai tôi hôm nay phải hứng chịu hai nỗi bất hạnh trong một buổi tối.
Người kia vội vươn tay đỡ lấy tôi khi tôi sắp ngã nhào xuống sàn.
"Cô có sao không?"
Có vẻ đây là một cậu thiếu niên. Ngẩng đầu lên kèm với cái cau mày vì cơn đau nhói nơi bả vai, tôi đối diện với tròng mắt thạch tím đầy mê hoặc.
Cậu ta cao, có vẻ chỉ khoảng 15 tuổi thôi.
Mái tóc vàng ánh kim dài quá gáy một chút và khuôn mặt đẹp đẽ hao hao ai đó.
"Tôi ổn, ..."
"À, tôi là Lorenzo van Furianna. Cô vừa đi với chị của tôi đấy."
Đúng là cùng một khuôn đúc ra.
"Thật sự là không sao chứ ạ? Hay tôi đưa về sảnh tiệc nhé?"
"Cậu đừng lo. tôi không sao. Tôi đang muốn ra ngoài hít thở một chút cho thoáng cái đầu ấy mà. Mà cậu là hiệp sĩ đúng không?"
"Ngài Izek sẽ phải bật khi nghe câu hỏi này đấy. Tôi vẫn còn quá trẻ để có thể trở thành hiệp sĩ. Phu nhân, có vẻ không thích bữa tiệc này cho lắm nhỉ?"
Đối với tôi thì bữa tiệc nào cũng đều nhàm chán như nhau cả thôi. Nhưng tôi đang thắc mắc là, hình như cậu trai này không có thiện cảm với tôi thì phải.
Dù cậu ta vẫn đang mìm thân thiện trước mặt tôi, sự chán ghét và thù địch đang xâm chiếm lấy hai con ngươi tím ngắt khiến hô hấp của tôi khó khăn hơn. Hay là, đây chỉ là ánh mắt hừng hực của những thiếu niên...?
Có khi nào... tôi đã phạm lỗi với cậu ấy mà chính tôi cũng không để ý?
Izek cũng không thể khó chịu với tôi đến mức như này. Ellenia cũng rất khó có thể hiểu ấy nghĩ về tôi như thế nào. Còn Flaya, tuy hơi mơ hồ, chắc chắn ấy không thù hằn gì tôi.
Nhưng tại sao em trai ấy lại căm hận tôi tới ?
Chúng tôi đứng nhau trong một khắc tĩnh lặng.
Cậu ấy bỗng đưa tay lên, ngượng ngùng gãi gãi đầu mình.
"Tôi thất lễ rồi. Chỉ là tôi không nghĩ rằng mình có thể phu nhân trong khoảng cách gần đến thế."
"Nói như thì có vẻ tôi khá nổi tiếng ở đây."
"Làm gì có ai là không biết tới Phu nhân chứ? Cô là con của Giáo Hoàng mà."
"Thật ư? Tôi cứ tưởng chỉ có những người tài giỏi như các cậu mới vang danh khắp chốn thôi chứ. Bất ngờ thật đấy!"
Lorenzo gãi gãi hai bên thái dương, đăm chiêu suy nghĩ gì đó trong một khoảng lặng ngắn ngủi, rồi mỉm , "Thực ra gần đây mọi người đang truyền tai nhau về một bài hát cũ."
"Ồ?"
"Bài hát đó là về đấy. Cô có muốn nghe một đoạn không?"
"Vậy thì tuyệt quá. Tò mò thật đấy."
"Đại khái thì như thế này." Cậu ta hắng giọng vài cái.
"Sơn ca của Sistina rằng chẳng thế tìm thấy bạch mã hoàng tử mà mong muốn.
Các trai cùng cha các mẹ của ấy rằng "mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi"..."
Giọng ca của cậu ta đột ngột cất lên khiến tôi không kịp phản ứng.
Chà...
"Aaa!!"
"Không phải ta đã rằng không đi loanh quanh một mình rồi sao?"
"A, đợi chút, aaaa!!!"
Tôi mở to đôi mắt vì cảnh tượng trước mặt mình. Ngài Ivan từ đâu lao ra như một con thiêu thân thấy nguồn sáng, ghì đầu Lorenzo vào giữa cánh tay chắc nịch và tay còn lại kéo tai Lorenzo một cách không thương tiếc. Ôi, lại là Quý ngài "Cái nết đánh chết cái đẹp" này.
"Một là xin lỗi ngay lập tức, hai là ta sẽ xé nát cái mồm chết tiệt của cậu!"
"Aa, ..."
"Ta sẽ mang cậu đến trước mặt ngài Izek-đáng-kính của cậu để xem ngài ấy sẽ phản ứng như nào nhé? Nếu ngài ấy biết cái trò chó chết này, Izek sẽ xé toạc cái miệng xấu xí của cậu vì những câu hãm c*t cậu vừa thốt lên đấy rồi bắt cậu phải xin lỗi Phu nhân bằng cái miệng thối tha của mình nghe chưa?"
Tôi không nghĩ là chồng tôi sẽ xé toạc miệng của em trai Flaya chỉ vì cậu ta hát cho tôi nghe bài ca vừa rồi đâu. Lorenzo thì thầm câu gì đó trong miệng trong khi đầu vẫn bị kẹp chặt trong tay Ivan. Có lẽ vì sợ Ivan, hoặc vì bị siết đau đến mức không thể chịu nổi nữa nên cậu ấy mới xin lỗi, mặc dù chẳng có chút thành ý nào ở trong những lời đó.
"Đừng có lí nhí như thế! Sủa to lên!"
"Trời ơi, tôi ổn mà, ngài thả cậu ấy ra đi."
Tôi chẳng muốn nhận lời xin lỗi cho lắm, vì ngay từ đầu tôi còn chẳng thèm tức giận.
Ngài Ivan mỉm với tôi rồi buông Lorenzo ra. Nhanh như cắt, cậu thiếu niên ấy chạy vụt đi như một bóng ma vô hình. Ivan tặc lưỡi, lẩm bẩm một câu chửi tục trong khi vẫn giữ nụ tuyệt đẹp trên môi.
Ngài ấy lại thẳng vào tôi.
"Xin thứ lỗi cho ta vì đã khiến Phu nhân vướng vào sự lộn xộn ban nãy."
"Ngài đừng lo, tôi không sao."
"Xin nàng đừng hiểu lầm. Cái tên kỳ lạ đó luôn có những ảo tưởng điên rồ nên mới hành xử một cách bất kính như . Chẳng hiệp sĩ nào lại đi ngân nga cái bài hát ngớ ngẩn như thế..."
"Ngài Ivan, ngài đừng lo lắng quá. Đay cũng không phải là lần đầu tôi nghe những tin đồn như thế."
Không gian lại lặng ngắt như tờ.
Cái đập nước trong mắt tôi lại bắt đầu mở cửa. Ngài Ivan tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Sụt sịt.
"Phu-Phu nhân?"
"Xin lỗi ngài, chỉ là... Tôi chợt nghĩ rằng liệu chồng tôi có tin vào những lời bàn tán đó không..."
"Suy nghĩ đó hơi quá rồi. Ngài ấy chẳng bao giờ thèm để tâm tới mấy lời phán xét vớ vẩn như thế đâu."
"Hức! Thật chứ ạ?"
"Đương nhiên là thật rồi. Với lại nếu người ngài ấy khó chịu, thì chẳng bao giờ ngài ấy lại để yên cho qua đâu. Thú thật thì chuyện lúc trước ta cũng khá là ngạc nhiên. Điều đó chứng tỏ nàng không phải là một người phiền phức đối với ngài ấy."
Chà, có nên coi đây là vinh dự của mình không nhỉ?
"Ngài ấy... Ngày ấy không ghét tôi đúng chứ?"
"Không hề! Trên đời này có người chồng nào lại ghét vợ của mình đâu chứ? Chỉ là ngài ấy đang muốn tất cả đi đúng với quỹ đạo mà ngài ấy thiết lập ra, đây là lần đầu tiên ngài ấy trải nghiệm tất cả đang đi chệch ra khỏi quy luật của ngoài ấy. Ngài Izek chỉ là đang hoang mang thôi."
"Vậy ngài ấy cũng sẽ không ghét tôi dù trái tim tôi một lòng hưỡng về ngài ấy, đúng chứ?"
"Đúng thế. Đó còn là một vinh dự to lớn với ngài ấy nữa."
Ngài Ivan, người đang gật đầu như bổ củi và liên tục cổ vũ tôi thay vì những lời lăng mạ, bắt đầu lúng túng vờ ho khan và trưng ra bộ mặt xám xịt.
Tôi hiểu mà.
"Ta sẽ hộ tống nàng về lại bữa tiệc nhé."
"À không, Tôi đang muốn ra ngoài để hít thở không khí trong lành ấy mà."
"Nếu nàng muốn ở một mình thì ta không phiền thêm nữa. Trong trường hợp thằng nhõi đó lại xuất hiện, hãy báo cho ta ngay nhé."
Ngài ấy lo láng vì cậu trai trẻ đó tiếp tục bám theo và tôi khóc sao?
Tuy mồm mép ngài ấy thật tệ , tinh thần hiệp sĩ của ngài ấy thì vô cùng hừng hực.
Tôi như bị hớp hồn bởi khung cảnh lung linh của đêm nay. Cả không gian chiếu sáng như ban ngày, rọi ngay vào khoảng sân đẹp mắt với những bậc cầu thang uốn lợn tinh tế đặt bên ngoài ban công.
Những bước tượng điêu khắc tỉ mỉ đến tường chi tiết đặt xung quanh một hồ nước sáng rực. Tôi bước xuống từng bậc thang để đi dạo xung quanh.
Khi đang đi tới cạnh bức tượng đôi thiên nga chụm đầu thành trái tim lãng mạn, tôi thấy một mái đầu nâu đỏ nổi bật đang nhanh nhẹn chuyển .
"Công chúa Ari..."
Ari nấp sau đuôi thiên nga giật mình ló mặt ra.
Trên tay bé cầm một khóm hoa màu vàng của mùa hè. Cô bé này đang chơi ở đây một mình sao? Nhũ mẫu của bé đi đâu rồi?
"Xin đừng với mẫu thân..."
Ồ, bé đã lẻn ra ngoài. Qủa là một bé hiếu . Tôi gật đầu .
"Tôi sẽ không đâu. Vậy công chúa đang gì ?
Công chúa trả lời tôi bằng ánh mắt ngập ngừng. Có vẻ tôi không đáng tin cho lắm đối với bé.
Tôi liền quay đầu lại và đi về phí hồ nước, tránh phiền công chúa nhỏ.
Giữa hồ nước rộng là một cây cầu duyên dáng nối hai bên bờ với nhau.
"... Chị không thể đi trên đó một mình đâu ạ ."
"Dạ?"
"Nếu muốn đi trên cây cầu đó, chị phải sánh bước cùng chồng mình. Như thế của hai người mới trở thành hiện thực."
Cô bé ló mặt ra từ phía sau bức tượng.
[Tình sẽ trở thành hiện thực].
Không thể tin lại có một hồ nước như thế này trong cung điện. Nhà vua thật là lãng mạn mà.
"Liệu có thực sự trở thành hiện thực không ta?"
"Em cũng không biết nữa... Em nghe Nhũ mẫu là có một nàng tiên sống trong hồ nước này đó."
Tôi cúi xuống và vui vẻ với Ari.
Cô công chúa nhỏ ấy chăm vào mái tóc tôi một lúc lâu. Có phải là vì bé ấy thấy tôi có mái tóc kỳ lạ giống như mình không nhỉ?
"Đó là một bó hoa đúng không ạ?"
"... Chị thấy có đẹp không?"
"Vâng, thực sự rất là đẹp. Công chúa định tặng ai ?"
Công chúa chớp chớp đôi mắt tròn xoe, do dự một lúc rồi thỏ thẻ với giọng không rõ ràng, "Em sẽ tặng chị."
"Vâng?"
"Nếu chị cho phép em chạm vào mái tóc của mình, em sẽ tặng cho Phu nhân."
Hả?
Tôi mỉm , vén tóc sang một bên.
"Công chúa muốn chạm vào bây giờ sao?"
"Không phải bây giờ, sau này cơ."
Thì ra bé muốn nghịch mái tóc của tôi như chơi với búp bê .
Mặc dù tôi đã là một người trưởng thành, đối với công chúa nhỏ này, có vẻ tôi giống như một con búp bê khổng lồ tới từ phương Nam.
Bạn thấy sao?