13.
Bên trong cánh cửa.
Tống Kỳ Minh không có ý định buông tha tôi.
Mặt mày hắn bình tĩnh: "Vừa rồi sao không trả lời?"
Hả? Tôi mà trả lời, cả hai chúng tôi sẽ bị lộ.
Dù là sự thật, lý do này rõ ràng không thể thuyết phục hắn.
Tống Kỳ Minh lập tức không biểu cảm: "Chẳng lẽ em lại giỡn ."
"Có khả năng, hiện tại thân phận của chúng ta thực sự không tiện tái hợp, đúng không trai?" Tôi nhắc nhở hắn.
Tống Kỳ Minh khẩy, toàn thân hắn mang vẻ kỳ quái: "Không tiện tái hợp, mua coca thì khá tiện."
Mặc quần xong thì không nhận người, không phải giỡn hắn thì là gì.
Tôi biện bạch: "Chẳng lẽ không thấy cảm giác phản đạo đức rất kích thích sao, vui lắm."
"Còn phản đạo đức, thấy em là thiếu đạo đức." Hắn châm chọc tôi một câu, nửa nheo mắt cảnh cáo tôi, "Nếu em muốn , thì với em. Nhưng nếu dám như lần trước đột ngột bỏ mà đi, em sẽ chết chắc."
Tôi gật đầu như gà mổ thóc. Tôi hiểu trò này. Tôi chạy, hắn đuổi, cả hai đều khó mà thoát .
14.
Công việc thực tập của tôi là trợ lý tổng giám đốc, thẳng ra là người chạy việc cho Tống Kỳ Minh.
Nội dung công việc chủ yếu là chuyển tài liệu, in ấn, rất nhàn rỗi.
Tôi không có ý định tiếp quản tài sản của ba, đương nhiên ông cũng không có ý định giao cho tôi.
Ông sợ bản thân việc cực khổ nửa đời, sau lại vẫn nghèo khó ———— bị tôi sản.
Kế hoạch của ba tôi là đợi ông nghỉ hưu sẽ đề bạt một người đáng tin cậy quản lý, mỗi năm chia cổ tức đủ để tôi tiêu xài.
Nên khi điền nguyện vọng chuyên ngành, ông không ép tôi chọn quản trị kinh doanh, mà để tôi chọn chuyên ngành hội họa mà tôi thích.
Cũng nhờ lần đó mà tôi hoàn toàn nhận ra, tự do lựa chọn quý giá biết bao.
Tài năng hội họa của tôi rất tốt, có chút tên tuổi trong giới hội họa, nhận nhiều đơn đặt hàng.
Khi ở công ty rảnh rỗi, tôi thường dùng iPad để vẽ.
Đinh đinh, màn hình đột nhiên hiện lên một tin nhắn.
Ngay sau đó là nhiều thông báo, toàn là "xxx đã trả lời ".
Tài khoản là của Tống Kỳ Minh, có lẽ là trước đây dùng iPad của tôi đồng bộ đăng nhập, quên không đăng xuất.
Tốt quá, ông chủ đi mà còn đầu tàu gương mẫu mà lười biếng.
Tôi mở bài đăng của hắn.
"Bạn cũ bỏ rơi tôi rồi nhớ tôi, sau khi tôi đề nghị tái hợp, ấy lại không tiện. Tôi nên gì?"
Bình luận đủ loại:
"Anh em à mau chạy đi, ấy đang ở KTV."
"Không phải, thật sự cho ấy rồi sao? Hồ đồ quá, ấy không phải nhớ cậu, ấy chỉ thèm."
"Đàn ông còn cần gì danh phận."
"Tò mò vì sao bị đá."
Tôi dùng điện thoại đăng ký một tài khoản nhỏ để bình luận: "Biết đâu ấy có nỗi khổ riêng." Song Kỳ Minh phản hồi rất nhanh: "Tôi cũng nghĩ ."
Tống Kỳ Minh đã trả lời bình luận cuối cùng: "Cô ấy chán."
Phần bình luận toàn bộ đều: "Phì, não đương! Đi cùng Vương Bảo Xuyến đi đào rau dại đi."
*Câu "cùng với Vương Bảo Xuyến đi hái rau dại" xuất phát từ một huống trong một bộ phim, nơi nhân vật Vương Bảo Xuyến phải đi hái rau dại để chống đói. Câu này thường dùng như một cách châm biếm để chỉ những người đang một cách mù quáng, không ý đến thực tế xung quanh. Đây là một cách hài hước và có phần châm biếm trong văn hóa mạng.
Tôi dùng điện thoại đăng ký một tài khoản clone để bình luận: "Biết đâu ấy có nỗi khổ riêng."
Tống Kỳ Minh phản hồi rất nhanh: "Tôi cũng nghĩ ."
Phần bình luận lại đồng loạt: "Anh em à rút đi thôi, không cứu nổi đâu, não đương sẽ tự bào chữa đấy."
Đinh đinh, Tống Kỳ Minh thậm chí còn nhắn tin riêng cho tôi. "Cảm ơn, tôi sẽ hỏi rõ ràng."
"......Chúc sớm ngày tái hợp."
"Dù chưa, cũng mượn vía."
Có lẽ vì cảm thấy có lỗi, thấy câu này, tôi suýt nghĩ mình bị lộ.
Nhưng qua cửa kính, Tống Kỳ Minh đang chăm màn hình máy tính, không hề ý đến tôi.
Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều.
Bạn thấy sao?