Phương Nam Có Một [...] – Chương 3

6.

Sáng hôm sau, tôi vừa mở cửa đã đụng phải Tống Kỳ Minh.

Hắn từ phòng đối diện đi ra, đang quay lưng lại với tôi đóng cửa, có vẻ như đêm qua đã ở lại tại nhà tôi.

Hắn đã thay một bộ vest phong cách Anh, tỉ lệ dáng người cực kỳ cân đối, vai rộng, eo nhỏ, mông cong.

Dù mặc trang trọng hơn so với bữa tiệc tối qua, vẫn ngầm mang chút khí chất phóng đãng.

Chờ khi Tống Kỳ Minh quay người lại, tôi mới phát hiện hắn còn đeo một chiếc kính gọng vàng.

Ồ, đúng là một kẻ phong lưu trí thức.

Tôi dựa vào khung cửa, không nhịn mà huýt sáo.

"Ái chà, trai, đổi phong cách rồi à?"

Tống Kỳ Minh mặt lạnh, liếc tôi một cái, hoàn toàn không để ý.

Thế này là vẫn chưa nguôi giận.

Tôi lại tươi : "Rất đẹp, em thích."

"Ha" Hắn lạnh lùng một tiếng, vẫn không để ý đến tôi, thẳng tiến xuống cầu thang.

Nhưng khi đi qua bên người tôi, hắn lại lầm bầm một câu "lưu manh".

Dưới lầu, ba tôi và Tống Muội đã ngồi bên bàn ăn.

Tiếng huýt sáo của tôi khiến ba tôi giật mình bỏ tờ báo xuống, quên cả từ ngữ dùng mắng tôi.

Cuối cùng vân là Tống Muội hòa giải, gọi chúng tôi nhanh chóng xuống ăn sáng.

Nhìn thấy bà ta, tôi mới nhận ra Tống Kỳ Minh không phải tá túc, mà là bọn họ đã chuyển vào nhà tôi.

Vừa mới tuyên bố đã sống chung với nhau, ba tôi còn gấp hơn cả tôi nữa.

Nhìn ba người bọn họ ăn uống vui vẻ, tôi cảm thấy mình như một người ngoài.

Ba tôi lúc này cũng đã bình tĩnh lại: "Còn sững sờ đứng đó gì, mau xuống đi! Con con lứa huýt sáo cái gì, giống như lưu manh không bằng."

Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh Tống Kỳ Minh, cho có lệ: "Chẳng phải là thấy trai hôm nay ăn mặc bảnh quá, không nhịn sao."

Ba tôi còn muốn tiếp, bị ánh mắt của Tống Muội ngăn lại.

Tôi lạnh trong lòng, đúng là bị vợ quản nghiêm thật, quả thật là chân chính.

Đổi lại là mẹ tôi, ông chắc chắn sẽ không nghe lời bà.

7.

Có lẽ hôm qua tôi đã quá đáng.

Tống Kỳ Minh nghe thấy tôi nhắc đến hắn, vẫn không cho tôi một ánh mắt nào.

Tôi lén lút kéo ghế lại gần hắn một chút.

Tay cầm thìa của Tống Kỳ Minh khựng lại một chút, cuối cùng quay đầu tôi một cái, ánh mắt sâu xa.

Tôi vẫn đang nhai một cái bánh bao sữa, mở to mắt giả vờ vô tội: "Anh cũng muốn ăn hả?"

Nói xong, tôi gắp cho hắn một cái. "Bánh bao sữa má Ngô rất ngon, mau thử đi."

Tống Kỳ Minh không thích ăn đồ ngọt, là tôi cố trêu hắn.

Tống Kỳ Minh ngồi thẳng lưng, môi mím chặt.

Tống Muội thấy chuẩn bị hắn không thích đồ ngọt, ngay giây tiếp theo, hắn lại ăn mất.

Chỉ có điều nhai hơi mạnh, như thể đang nghiến răng nghiến lợi.

Hắn vẫn không có ý định để ý đến tôi.

Nhìn xem, cũng khá kiên nhẫn.

8.

Trong vài ngày liên tiếp, Tống Kỳ Minh đều rất lạnh nhạt với tôi.

Nhưng quần áo thì vẫn thay đổi liên tục, như thể đang tranh cãi với tôi, mỗi ngày một phong cách.

Mỗi lần ra ngoài đều mặc đồ màu mè, sợ tôi không thấy, còn cố đi vòng quanh cửa phòng tôi.

Tôi thừa nhận, có bị thu hút một chút.

, đến buổi chiều khi Tống Kỳ Minh ra ngoài, tôi cũng tự giác lên xe, ngồi ở ghế phụ.

Hắn liếc tôi một cái: "Xuống."

"Không." Tôi từ chối, "Chúng ta đi cùng đường, dì Muội đã đồng ý cho em thực tập ở công ty của ."

Tống Kỳ Minh lớn hơn tôi một tuổi, hồi còn đi học đã giúp Tống Muội xử lý công việc, tốt nghiệp là tiếp quản vị trí của bà ta.

Nếu không, bà ta cũng không thể nhàn hạ như , còn có thời gian phát triển cảm với ba tôi.

"Sao , công ty nhà sản rồi à?"

Tống Kỳ Minh không quan tâm đến lời tôi, thờ ơ. "Dù chưa, cũng mượn vía của em."

“...”

Cuối cùng, hắn vẫn nhượng bộ.

Không đũng, cũng không hoàn toàn nhượng bộ.

Tống Kỳ Minh không đến công ty, mà lái xe đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

"Nếu đã là thực tập, thì đi xã giao với sếp cũng là công việc của em."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...