3.
Tầng ba, phòng ngủ.
Nhân vật chính của bữa tiệc là ba tôi và Tống Muội, tôi viện cớ mệt mỏi, lên lầu nghỉ ngơi.
Vừa bước vào phòng, cửa liền bị khóa lại.
Anh trai hời kia khóa cửa.
Tống Kỳ Minh nắm chặt cổ tay tôi, ép tôi vào tường, tiến lại gần.
Hắn nắm cằm tôi, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá, vừa ngả ngớn vừa tràn đầy tính xâm lấn.
Tóc đen dài mượt mà, đồng tử trong suốt sáng ngời, lớp trang điểm trên gương mặt trắng trẻo thật ngoan ngoãn vô , chiếc váy ngắn màu kem càng nổi bật vẻ thuần khiết.
Nhìn vào, không hề giống với hình ảnh trong trí nhớ của hắn, một cá tính với mái tóc vàng bồng bềnh, môi đỏ, mặc áo hai dây sexy.
"Đổi phong cách rồi à?"
"Đúng , thích không?" Tôi nháy mắt với hắn, "Anh trai~"
Ánh mắt của Tống Kỳ Minh tối lại, không kiểm soát lực tay, nắm chặt cổ tay tôi khiến tôi hơi đau.
Tôi càng tươi hơi, con người hắn như tôi quá quen thuộc, dù sao cũng đã nhau ba tháng.
"Anh đau tôi đấy."
Hắn nắm chặt hơn, giọng hơi khàn: "Em chơi rất buông thả đấy."
Lần này Tống Kỳ Minh ra tay mạnh hơn, tôi muốn vùng vẫy thì hắn liền buông tay.
Tôi vừa xoa cổ tay vừa phản công: "Không bằng trai, phóng đãng hơn nhiều. Lại xuống tay với em , thỏ còn không ăn cỏ gần hang."
Tống Kỳ Minh tức , "Em tính là em của tôi sao? Em đột ngột về nước, rồi đột nhiên đá tôi, có phải đã biết ba em và mẹ tôi sắp kết hôn không?"
"Không phải."
"Vậy lý do là gì?"
"Chán rồi."
Cả khuôn mặt của hắn tối sầm lại, "Trình Nam Tinh, em đang chơi với tôi đúng không?"
Tôi gật đầu: "Có vấn đề gì không?"
Tôi quá thẳng thắn, đến cả Tống Kỳ Minh cũng ngẩn người vài giây.
Hắn hít sâu vài hơi, mở cửa rồi đóng sầm lại, thẳng thừng rời đi.
4.
Nói chán là giả.
Tống Kỳ Minh, chàng trai mà mỗi phương diện đều nằm trong gu thẩm mỹ của tôi, sao có thể chán .
Nửa năm trước, để tạm thời thoát khỏi sự kiểm soát của ba tôi và những tiếng khóc lóc không ngừng của mẹ tôi, tôi đã xin học bổng trao đổi sinh viên.
Đó là lần đầu tiên tôi nếm trải hương vị của tự do.
Rời khỏi ngôi nhà áp lực ngột ngạt, hoàn toàn giải phóng bản thân, những gì mình muốn.
Trong một buổi tiệc, tôi thấy Tống Kỳ Minh nổi bật giữa đám đông.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi hoa màu mè, kính râm trên mũi, vui vẻ khi mở champagne, bàn tay xương khớp rõ ràng rất đẹp đẽ.
Tôi đứng khoảng cách hơi gần, bị rượu văng vào người, sự ý của tôi hoàn toàn bị Tống Kỳ Minh cuốn hút.
Nhiệt , tự do, phóng khoáng... hắn có tất cả những đặc điểm mà tôi khao khát.
Lần đầu gặp mặt, tôi cảm thấy ham muốn chiếm hữu hắn tăng vọt.
Tôi hỏi Tống Kỳ Minh: "Anh đã có chưa?"
Hắn nhướng mày, tháo kính ra và tôi: "Có, còn rất nhiều. Đến lượt em, chắc phải đợi lâu lắm."
Tôi chỉ thản nhiên "ồ" một tiếng: "Tôi đây thì không có đạo đức gì cả, cho tôi chen hàng nhé."
Giọng điệu cũng ngang ngược y như .
Nhưng lần này Tống Kỳ Minh không tức giận, mà gần như chết.
Cười khiến tôi ngứa ngáy, tôi lại thúc giục: "Nhanh lên, tôi khá gấp."
Tôi thực sự khá gấp, thời gian tự do không còn nhiều.
Hắn không ngớt, ngay tại chỗ tuyên bố rằng tôi đã chen hàng thành công.
5.
Sau khi tiệc tan, tôi kéo cổ áo sơ mi hoa của Tống Kỳ Minh xuống, khi hắn cúi người bị , tôi đã hôn lên môi hắn.
Tống Kỳ Minh chỉ ngạc nhiên một giây, rồi đáp lại tôi.
Nụ hôn của hắn giống như con người hắn, nhiệt và phóng khoáng.
Chỉ có điều hơi vụng về.
Trong lúc mơ hồ, hắn khúc khích: "Gấp sao?"
"Ừ." Tôi đáp nhỏ, "Tiết kiệm thời gian cho những người đứng sau."
Đang lúc hưng phấn, Tống Kỳ Minh lại đột ngột lùi lại vài bước, giả bộ đứng đắn ho khẽ vài tiếng.
"Thật ra chúng ta có thể tiến triển chậm lại một chút, gần đây lịch trình cũng không quá dày."
Khóe mắt liếc thấy vành tai của tai hắn đỏ bừng, tôi không nhịn mà thành tiếng.
Không ngờ bên ngoài một vẻ đa cặn bã, bên trong lại ngây thơ như .
Nhận ra bản chất của mình bị lộ, Tống Kỳ Minh bất đắc dĩ trừng tôi một cái, như để trút giận mà nhẹ nhàng véo má tôi.
Cốc cốc —————— tiếng gõ cửa kéo tôi trở lại thực tại.
Má Ngô ôm một chiếc hộp giấy đứng ở cửa.
"Cô chủ, đây là di vật từ phòng bà chủ. Ban đầu ông chủ đã bảo tôi vứt hết, trước lễ tang tôi bận quá quên mất. Cô có muốn giữ lại một số món kỷ niệm không?"
"Đưa hết cho tôi đi."
Hộp toàn những đồ vật không giá trị, còn có vài cuốn sách mẹ tôi thích đọc, những bức vẽ nguệch ngoạc và ghi .
Tôi mở một cuốn sổ đen, là nhật ký của mẹ khi còn sống.
Bạn thấy sao?