Phương Nam Có Một [...] – Chương 10

Tôi và Tống Muội không phải mẹ con, thực ra Tống Muội là dì tôi.

Mẹ tôi là em của dì.

Còn về ba tôi, chỉ là một gã đàn ông cặn bã lăng nhăng.

 Khi tôi mới một tuổi, ông đã bỏ rơi chúng tôi.

Mẹ tôi không chịu nổi cú sốc, đã nhảy lầu tự tử trước mặt tôi.

Nên khi thấy Nam Tinh trèo ra ban công, tôi mới lo lắng như .

Khi đó dì tôi nhận tin liền bay ngay ra nước ngoài.

Để không cho tôi có tâm lý ám ảnh, dì đã nuôi nấng tôi như con trai của mình.

Nhiều năm qua dì một mình vất vả.

Tôi biết trong lòng dì vẫn luôn cất giấu một người.

Nhưng người đó lại là ba của Nam Tinh thì không khỏi quá máu chó rồi.

Trình Nam Tinh, cũ của tôi, người con xấu xa đã nhiều lần giỡn với tôi.

Có lẽ tôi thật sự là một kẻ có não đương.

Phải nhiều chịu lần thất bại dưới tay ấy.

Cách mà tôi và Nam Tinh bị lộ là điều tôi không ngờ tới.

Dì bảo tôi ở trong phòng, dì và Trình sẽ đi tìm Nam Tinh chuyện trước.

Kết quả không lâu sau, dì đã trở về.

Còn mang theo một tin sốc.

Nam Tinh mang thai.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngay giây sau nghe dì thời gian là một tháng.

Tôi lập tức biết là giả.

Không biết Nam Tinh đang chơi trò gì, tôi vẫn chọn phối hợp với ấy.

Dì cũng hiểu tôi, dì ra từ biểu cảm của tôi.

Dì bỗng hỏi tôi: "Con có chắc Nam Tinh thật sự thích con không?"

Tôi tất nhiên chắc chắn.

Giây tiếp theo, tôi lại bị tát vào mặt.

"Nam Tinh , chỉ cần mẹ ly hôn, nó sẽ bỏ đứa bé. Từ đầu đến cuối nó chỉ đang lợi dụng con, ép ba của nó mà thôi."

Tôi im lặng, thực ra tôi đã đoán từ lâu.

Chỉ là cố lờ đi.

Nhưng thì sao, tôi chỉ thích ấy, biết phải sao.

Dì mắng tôi: "Con thật sự giống như đứa em kia của mẹ, thật là não đương. Đã bị con bé kia đá một lần, giờ lại muốn thêm một lần nữa, vẫn không nhớ ra bài học."

sẽ giúp tôi thử thách lòng chân thành của Nam Tinh.

Để tôi giả vờ biết mình bị lợi dụng, buồn bã rời đi.

Tôi do dự một chút, rồi đồng ý.

Tôi cũng muốn biết Nam Tinh sẽ chọn như thế nào.

Không ai ngờ rằng, cuối cùng ấy lại bỏ trốn.

Quả thật là một lần cho xong, biến mất hoàn toàn.

Tất cả thông tin liên lạc đều đổi.

Tôi hoàn toàn hoảng loạn, tìm kiếm ấy khắp nơi.

Chú Trình tuy bên ngoài không biểu lộ, trong bí mật cũng đang tìm kiếm.

Dì thấy hai chúng tôi như , lắc đầu thở dài: "Đứa con này quá thông minh, mẹ không chơi lại . Rời nhà ra đi, mọi thứ đều vô ích."

Dì đưa bức tranh của Nam Tinh cho tôi, nghĩ rằng có thể có manh mối.

Quả thật, tôi dựa vào phong cách tranh tìm tài khoản của ấy, rồi tìm công ty mà ấy ký hợp đồng, thành công lấy địa chỉ hiện tại của ấy.

Trên đường đi, tôi nghĩ rằng khi gặp mặt chắc chắn không thể tha thứ cho ấy ngay.

Tôi phải cãi nhau với ấy, để cho ấy biết bài học.

Nhưng vừa mở cửa, ấy khóc, tim tôi liền rối bời.

Cái con mẹ nó gì mà đi cãi nhau.

Cô ấy chỉ cần bán tôi đi để đi đào rau dại, tôi cũng có thể tha thứ.

Bảo bối đừng khóc, chồng đến đây rồi nhé.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...