Phượng Hoàng Tự Ấp [...] – Chương 6

6.

Cuối cùng, ta vẫn không thể tiễn Tiểu Hắc Long đi, cũng không biết vì sao, dù dùng cách bay hay đi bộ, ta đều không thể đưa y về.

 

Cuối cùng, y cứ như một miếng sắt nung đỏ dính chặt vào người ta, bất đắc dĩ ta chỉ có thể giấu tâm sự vào lòng, tạm thời từ bỏ ý định này.

 

"Phượng Ngô, ngươi bắt nạt người ta."

 

Không ngờ chưa tiễn vị Phật lớn này đi nổi, thì vị Phật lớn đã tiễn đi trước đó lại quay về.

 

Mắt hắn ta đỏ hoe, tóc tai bù xù, là biết đã vội vã chạy về, giọng còn mang theo tiếng khóc.

 

Ta không khỏi áy náy, vẫn giả vờ bình tĩnh: "Sao ?"

 

Hắn ta ngồi xổm trên mặt đất, co ro, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc yếu ớt: "Ngươi... ngươi thật quá đáng, ngươi chỉ đưa ta về, mà không đưa hắn về."

 

Ta bất lực, thật ra hắn ta không biết, ngoài ý nghĩ của riêng ta, lý do chính ta đưa Tiểu Bạch Long về là vì phụ thân hắn ta muốn con mình trở về.

 

Còn Tiểu Hắc Long thì vì hiện tại nó ở Phượng tộc càng ngày càng không an toàn, theo thời gian thì đã không thể che giấu đôi mắt của y nữa.

 

"Đâu có, ta cũng muốn đưa hắn về, không đưa !"

 

Ta kể lại những chuyện đã xảy ra trước đó, trong đó có bao nhiêu chua xót bất lực, chỉ có ta biết.

 

Nhưng sau khi xong, Mặc Lan dường như có gì đó không ổn.

 

"Ngô Ngô, hóa ra đêm đó ngươi muốn đưa ta về, chứ không phải muốn... chơi với ta."

 

Ta vội vàng muốn ngụy biện, à, không, giải thích.

 

Nhưng, một giọng khác vang lên, ánh mắt Bạch Quyết đầy hy vọng: "Những gì ngươi đều là thật sao?"

 

Ôi, thôi im miệng cho lành, là do ta xà lơ ra hết đấy, câu nào cũng giả, biết không nên mở mồm ra gì.

 

Ta không quan tâm đến hai người phía sau, bước chân đi thẳng, rẽ vào thư các.

 

Ta phải tra xem, rốt cuộc tại sao Mặc Lan cứ bám lấy ta, muốn đuổi cũng không đuổi .

 

"Các ngươi ?" Ta cúi đầu những vật trang trí trên chân, trên eo của mình.

 

Đúng rồi, trên vai còn có một con.

 

Chúng lần lượt biến về nguyên hình treo trên người ta, phục rồi.

 

Ba đứa đồng thanh : "Lần này bọn ta sẽ không cho ngươi cơ hội đưa bọn ta đi nữa đâu."

 

Ta: ?

 

Tiểu Phượng Hoàng, ngươi loạn cái gì đấy, ta đâu có ý định đưa ngươi đi.

 

7.

 

Tìm cả một buổi chiều, vẫn không tìm thứ gì hữu ích, trời dần tối, nến thắp sáng.

 

Ta thỉnh thoảng về phía Mặc Lan, vì đôi mắt của y trong bóng tối sẽ lộ ra màu sắc vốn có.

 

"Mặc Lan, chúng ta đi thôi."

 

Trong lòng mơ hồ bất an, kéo Mặc Lan ra ngoài, vẫn không kịp.

 

Một trận gió thổi qua, nến tắt hết, còn Mặc Lan đột nhiên buông tay ta.

 

Trong bóng tối, đôi mắt hắn lóe lên ánh vàng, ta giật mình, toang rồi.

 

Tệ hơn nữa là, một đám người Thiên tộc đẩy cửa xông vào, thân phận của Mặc Lan bại lộ.

 

Một người đứng đầu chỉ vào Mặc Lan : "Tốt lắm, không ngờ còn có Ma Long ẩn núp trong Phượng tộc, bắt hắn lại."

 

Khi ta đang nghĩ cách đối phó, thì Bạch Quyết bên cạnh đứng ra, chắp tay với người đứng đầu: "Phụ vương."

 

Ta trợn tròn mắt, Bạch Quyết và người đó lại là cha con.

 

Trong lòng ta đã có dự đoán, thấy Bạch Quyết quay người lại: "Ngô Ngô, hắn chỉ là một Ma Long, căn bản không thể so với ta."

 

"Là ngươi mách lẻo?" Ta buột miệng thốt ra, đại khái đã hiểu.

 

Bạch Quyết không gì, người đứng đầu ra lệnh một tiếng, rất nhiều người liền vây quanh.

 

Ta và Tiểu Phượng Hoàng muốn xông lên giúp đỡ, bị người ta ngăn lại, căn bản không có cách nào.

 

Rất nhanh, Mặc Lan bị một chưởng đánh trúng, khóe môi tràn ra vết máu đỏ tươi.

 

"Tiểu Hắc Long."

 

Cuối cùng vẫn là ta quá kém cỏi, không cứu Tiểu Hắc Long, chỉ có thể trơ mắt .

 

Trên bầu trời đột nhiên nổi lên một trận gió dữ dội, giọng trầm ấm xuyên thấu bầu trời: "Là ai nhi tử của ta bị thương?"

 

Một con Hắc Long uốn lượn trong đám mây mù, sau đó với tốc độ nhanh như chớp lao xuống, quét ngang mọi người ngã xuống đất.

 

Ta chứng kiến tất cả, giây tiếp theo ta và Tiểu Hắc Long bị Hắc Long bắt lấy mang khỏi mặt đất.

 

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ta thậm chí không kịp phản ứng.

 

"Này, ngươi là ai, mau thả bọn ta ra."

 

Miệng nó há to như , ta không hề nghi ngờ rằng giây tiếp theo nó sẽ nuốt chửng ta, ta bèn cố gắng vùng vẫy.

 

Dù sao, ta cũng biết bay, hoàn toàn không lo sẽ ngã xuống.

 

Hắc Long liếc ta, dường như lộ ra vẻ khinh thường: "Tiểu Phượng Hoàng, ta là ông già của nó."

 

Ta: Ta mới không phải Tiểu Phượng Hoàng, Tiểu Phượng Hoàng là tên tiểu tử Chước Nhiên kia.

 

Ta nổi giận.

 

Khoan đã, ông ta mình là ông già của ai cơ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...