4.
Ta trợn tròn mắt, chưa bao giờ biết Tiểu Bạch Long lại có suy nghĩ như .
Ta tiến lại gần hắn ta, đi vòng quanh hắn ta hai vòng, đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, đưa tay chọc vào eo hắn ta: "Này, ngươi không còn chiếc đuôi đẹp nhất thế gian sao?"
Ta ngây ngốc , càng nghĩ càng thấy có lý, thuận tay vỗ vào mông hắn ta: "Đuôi đâu?"
Mặt Bạch Quyết đỏ bừng, nắm lấy tay ta kéo tay ta ra.
"Ngươi... ngươi thật không biết xấu hổ, sao có thể như ."
Theo ta thấy, hắn ta thật kỳ lạ, kỳ lạ đến mức lắp cả lời.
Ta quay người, biến thành nguyên hình, độ lượng : "Này, đã như , ta cũng cho ngươi xem lông vũ của ta, như rồi chứ."
Miệng còn không nhịn lẩm bẩm: "Tiểu bạch long này thật keo kiệt."
Bạch Quyết đỡ trán, trên mặt lộ vẻ khó tả.
Ta không để ý đến vẻ mặt của hắn ta, vui vẻ lắc lư những chiếc lông vũ dài của mình, hừ, quả nhiên ta là con phượng hoàng đẹp nhất thiên hạ.
"Đúng , con chim ngốc đẹp nhất." Bạch Quyết khoanh tay, khó chịu lên tiếng, trợn trắng mắt.
Ta nhảy dựng lên, đá hắn ta một cước.
Đợi đến khi chơi mệt mới dừng lại, ta ngoảnh đầu lại, vô hỏi: "Này, ta đưa ngươi và Tiểu Hắc Long về nhà nhé."
Tiểu phượng hoàng không còn là phu quân của ta nữa, nếu đưa hai tên này về nhà riêng, ta có thể tự đi xông pha giang hồ, ngao du tứ hải.
Xem bốn mùa luân chuyển, thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Ừm, chân giò kho tàu, thịt kho tàu, bánh hoa mai, gà nướng, khoai lang nướng của nhân gian đều là của ta.
Bạch Quyết lười biếng, không để lời ta vào tai, ngẩng đầu ánh nắng chói chang, : "Ngươi ở đâu, ta ở đó."
Ta nghe xong, lập tức đứng dậy khỏi bãi cỏ, chuẩn bị chuyện tử tế với Bạch Quyết.
Chỉ nghe hắn ta ung dung : "Cha mẹ của tiểu phượng hoàng hình như đã đến rồi, đúng rồi, còn có mẫu thân của ngươi nữa."
Hừ, ta vô cùng nghi ngờ tên này đang nắm thóp ta.
Mà ta lại bị hắn ta nắm thóp, lúc này bọn họ đến nhất định là vì chuyện hôn sự.
Mẫu thân ta biết nhất định sẽ nhổ lông ta, hu hu, ta không muốn trở thành phượng hoàng trọc lông đâu.
Ta cắm đầu chạy với tốc độ nhanh nhất, phía sau vang lên tiếng lớn của Bạch Quyết.
"Này, ngươi không phải muốn chuyện tử tế với ta sao? Sao lại chạy rồi?"
5.
Chuyện hôn ước đã giải quyết xong, từ nay ta và tiểu phượng hoàng thật sự không còn quan hệ gì nữa.
"Sao lại không? Sao lại chúng ta không có quan hệ." Chước Nhiên dựa vào chân ta, hai tay ôm lấy chân ta, chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, phản bác.
Ta bất lực, xoa đầu hắn: "Được , có quan hệ."
"Sau này ngươi chính là tiểu đệ của ta, ta sẽ đưa ngươi lên trời."
Ta đột ngột đứng dậy, chỉ tay lên trời, vẻ mặt hào sảng.
Tiểu phượng hoàng gãi đầu, : "Ờ, ta có thể ta biết bay không?"
Không , tên nhóc này có thể đừng ta bối rối không.
Buổi tối ta hẹn Tiểu Bạch Long ra ngoài ngắm trăng, sau đó... dùng gậy đánh ngất hắn ta, chuẩn bị ẩn núp trong màn đêm đưa hắn ta về nhà.
Nửa đêm, ta hóa thành nguyên hình, ném hắn ta đã lộ nguyên hình lên lưng, xé toạc bầu trời, bay về phương xa. Sau ngày đưa Tiểu Bạch Long về tộc thần long, ta cũng đánh ngất Tiểu Hắc Long chuẩn bị đưa y về, không ngờ là lúc đưa y về vừa đáp đất, y đã chui ra từ sau lưng ta, dụi mắt.
Còn hỏi ta: "Ngô Ngô, sao ngươi dừng lại, đây là lần đầu tiên ta chơi đến muộn như đấy!"
Y phấn khích đến mức muốn vỗ tay, cọ cọ vào lưng ta.
Ta: ?
Cái gì thế này? Sao y vẫn còn ở đây?
Có lẽ là cách đưa về lúc nãy không đúng, lần này ta không cõng y bay về nữa.
Ta... ta đưa y về bằng cách nào đây? Hu hu, toàn khó trẻ con.
Ta đột nhiên nhớ ra vỏ trứng của Tiểu Hắc Long vẫn còn ở chỗ ta, đã đưa người ta về thì cũng phải đưa cả vỏ trứng về chứ!
Lập tức có sáng kiến mới, biến vỏ trứng to ra đeo lên lưng mình, để y hóa thành nguyên hình ngồi lên.
Hừ, lần này ta đi bộ, không bay, xem ngươi còn về không?
"Lên đây."
Ra lệnh một tiếng, ta cúi người, tên này giả vờ bình tĩnh chui vào vỏ trứng.
Thực ra Tiểu Hắc Long ít , trông có vẻ lạnh lùng, thực ra đáng vô cùng.
Mềm mại, rất dễ bắt nạt.
Bạn thấy sao?