13.
Ta còn nhớ lời Bạch Long trước khi đi, hắn ta ta chăm , : "Ta sẽ không cưới nàng ta."
Đối với điều này, ta gật đầu một cách bối rối, hắn ta không muốn thì không muốn.
Ta và Mặc Lan trở về Ma tộc.
Bất ngờ, Mặc Lan giữ chặt eo ta, đôi mắt vàng kim chằm chằm khiến ta vô cùng không tự nhiên.
"Ngươi... ngươi gì ?" Đều tại y, ta chuyện cũng lắp bắp.
Y lại buông ta ra, sắc mặt có chút nặng nề: "Bạch Quyết đã với ta một số chuyện trước khi đi."
Ta chớp mắt, cảm thấy không phải chuyện gì tốt.
Y lại tiếp tục : "Ngươi có biết tại sao Thần Long Vương muốn các ngươi kết thân không?"
Ta biết điều này, mẫu thân ta đã với ta.
Mặc Lan mím môi: "Ông ta muốn thống nhất thiên hạ, bá chủ thế giới, nên muốn có sự ủng hộ của Phượng tộc, chỉ là ông ta tính toán hết mọi thứ, Phượng tộc lại không có ý đó, ông ta liền đổi đồng minh, tìm đến Khổng Tước tộc."
Nói đến đây, Mặc Lan nhếch môi, có chút tủi thân: "Nếu không phải ngươi từ chối hắn, hắn sẽ cưới ngươi."
Ta: ?
Lời này nghe sao mà kỳ lạ thế.
Ta gãi đầu, không hiểu ra sao: "Thật ra con khổng tước đó cũng không tệ lắm, Bạch Long không thiệt thòi đâu."
Không ngờ đứa con mình ấp ra sắp thành gia lập thất, ta lại có chút vui mừng như một người mẹ.
"Này, ngươi nếu hắn thực sự muốn thành thân, thì ta thân là mẹ già nên tặng cho hắn món quà tân hôn gì đây?"
Lần này đến lượt Tiểu Hắc Long ngây người. Mặc Lan thở dài một tiếng, xoa đầu ta: "Thật muốn xem xem trong đầu ngươi chứa cái gì?"
Ta: "..."
"Này, ngươi đừng chỉ mình ta, chuyện ngươi biến thành phàm nhân trêu chọc ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!"
Đem một con Phượng Hoàng như ta về nhà như một con gà, còn túm lấy cánh ta.
Thân sĩ phải ra đi trên chiến chường, chứ không thể bị luộc chín .
Khi ta định tấn công y, y đột nhiên dùng ngón tay để chế trụ trán ta, trong nháy mắt ta không thể cử .
Y vung tay biến ta về nguyên hình, tiện tay ném vào vỏ trứng của ta.
Sao ta đột nhiên thấy cảnh này có chút quen thuộc.
Nghĩ , bên tai truyền đến tiếng thở dài của y: "Thời cuộc này không yên ổn rồi!"
14.
Ta không thể tặng lễ vật , vì Bạch Quyết không thành thân với con khổng tước.
Nhưng không biết Thần Long Vương đã dùng thủ đoạn gì, Khổng Tước tộc và Thần Long tộc vẫn liên hợp lại, Khổng Tước tộc thì ta biết, bọn chúng vẫn luôn muốn thay thế Phượng tộc trở thành thủ lĩnh của loài chim.
Nhưng không chỉ có bọn chúng, Thần Long Vương còn các tộc khác giúp đỡ.
Trong lúc nhất thời, chúng liên hợp lại, muốn diệt hai tộc bọn ta.
Có lẽ vì mẫu thân và ta đều ở Ma tộc, Tiểu Phượng Hoàng cũng dẫn tộc nhân đến giúp đỡ, nên Ma tộc tạm thời có thể đối phó với những kẻ đứng về phía Thần Long Vương, những kẻ đang rình rập họ.
Ta và Mặc Lan thì đến Thiên tộc.
Thần Long Vương ở trên cao xuống, mở miệng : "Thiên tộc, các ngươi biết điều thì mau đầu hàng đi."
Người Thiên tộc đứng ở trên cao đã lâu, chưa từng bị khiêu khích như , tức giận không chịu .
Thần Long Vương thấy bọn họ như , đang định ra lệnh thì Bạch Quyết đứng ra: "Phụ vương, xin người hãy để ta đưa Phượng Ngô đi."
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía ta.
Ta: ?
Thần Long Vương ta, ánh mắt lạnh lẽo, lời lại là với Bạch Quyết: "Ngươi vì nàng mà chống đối ta sao?"
Không phải, đây là huống gì?
Ngay sau đó, Thần Long Vương đã lao về phía ta, linh lực màu trắng cuồn cuộn,
Ta căn bản không phải đối thủ của ông ta, vội vàng muốn trốn thoát, đã không kịp.
Một bóng người chắn trước mặt ta, là Mặc Lan.
Đòn tấn công đánh vào người y, khóe môi y tràn ra máu, đồng thời không biết từ lúc nào phụ vương của Mặc Lan xuất hiện, nhân cơ hội này đánh một chưởng vào sau lưng Thần Long Vương.
Thần Long Vương bị đánh hiện nguyên hình, là một con rồng rất lớn.
Phụ vương của Mặc Lan cũng biến thành nguyên hình, cùng Thần Long Vương giao đấu.
Ta chớp mắt, tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Bạch Quyết tiến đến truyền linh lực cho Mặc Lan, Mặc Lan dần dần hồi phục.
Cuối cùng Thần Long Vương bị đánh bại, bị xiềng xích của Thiên tộc giam cầm.
Vì phụ vương của Mặc Lan đã giúp Thiên tộc, nên lúc này người Thiên tộc đối với phụ vương của Mặc Lan vô cùng nhiệt , mời ông đến Thiên tộc khách.
Ta con Hắc Long nhỏ đang nằm trong lòng ta, rõ ràng đã không sao vẫn biến thành nguyên hình, muốn kéo y ra, y lại ôm chặt hơn.
Được rồi, ta sẽ tự gối ôm .
"Ngô Ngô, ta phải đi rồi." Bạch Quyết đột nhiên lên tiếng.
Ta vô thức hỏi: "Đi đâu?"
Hắn : "Đưa tộc nhân đi ẩn cư."
Ta: "..."
Đột nhiên không biết gì, dường như đây là kết cục tốt nhất.
Bạn thấy sao?