Sau khi cả nhà họ Kỳ rời đi, trợ lý hỏi tôi:
“Giám đốc Cố, Cố Dao đang nằm viện. Món ăn bổ dưỡng dặn nhà bếp chuẩn bị cho Kỳ tổng, có tiếp tục nữa không?”
Tôi trả lời:
“Đương nhiên! Trong tiểu thuyết tổng tài chẳng phải đều viết thế sao? Một đêm bảy lần, lúc nào cũng phát . Nếu Kỳ Thâm không có cơ thể khỏe mạnh, sao đáp ứng tưởng tượng của Cố Dao về tổng tài?”
Trợ lý im lặng vài giây, mặt đầy thương .
Phải, không chỉ Cố Dao ăn đồ bổ trong biệt thự, mà Kỳ Thâm còn bồi bổ nhiều hơn.
Nhà hàng hạng sao mà ta thích đã bị tôi mua lại.
Từ khi ta qua lại với Cố Dao, tôi dặn mỗi ngày phải nấu các món bổ khí huyết, tiện thể tăng cường sinh lực.
Các loại ngẩu pín, thận vật đều xay nhuyễn, đảm bảo đầy đủ dinh dưỡng mà không bị phát hiện.
—-------------
Cố Dao nằm trong phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện, trước cửa có hai vệ sĩ canh gác.
Khi tôi đến, họ ngăn lại và gọi điện cho Kỳ Thâm để xin chỉ thị, sau đó mới cho tôi vào.
Tôi nghe thấy Kỳ Thâm trong điện thoại :
“Không sao, ấy sẽ không gì đâu, cứ để ấy vào. Nhưng nếu có người khác đến, phải canh chừng cẩn thận!”
Vệ sĩ đáp: “Rõ!” rồi mở cửa cho tôi.
Cố Dao nằm trên giường bệnh, người gầy đến mức biến dạng, cằm nhọn hoắt, quầng thâm mắt nặng nề, khóe miệng lộ rõ nếp nhăn.
Tôi “chậc” một tiếng:
“Cô không dưỡng da à? Sao trông già ?”
Cố Dao đầy vẻ cảnh giác:
“Cô đến gì? Tôi cảnh cáo , nếu dám vào tôi, Kỳ Thâm sẽ không tha cho đâu!”
“Đừng nghĩ nhiều thế.” Tôi mỉm . “Tôi và A Thâm, chúng tôi tôn trọng lẫn nhau. Tôi chưa từng vào bất kỳ nhân nào của ấy. Hôm nay, tôi chỉ đến thăm thôi.”
Nói xong, tôi lại “chậc” một tiếng:
“A Thâm có nhiều nhân như , thế này chẳng có chút cạnh tranh nào. Để tôi chuyển khoản cho ít tiền, rảnh thì đi chăm chút bản thân, đừng mất mặt gu của ấy.”
Cố Dao lập tức cảm thấy bị sỉ nhục:
“Cô biết gì mà ! Tôi và Kỳ Thâm là sự hòa hợp của tâm hồn! Tôi không thể rời xa ấy, và ấy cũng không thể rời xa tôi!”
Tôi , lấy một quả táo đỏ đông lạnh từ giỏ trái cây trên tủ đầu giường, lau sạch rồi ngồi xuống ghế từ từ nhấm nháp.
“Sao không gì nữa?” Cố Dao tôi đầy nghi ngờ.
“A Thâm chắc giờ này đang ở cùng người khác, tôi sợ buồn nên đến đây bầu với .” Giọng tôi nhẹ nhàng.
Cố Dao bảo tôi dối, sau đó mỉa mai tôi:
“Cô là gà không biết đẻ trứng, kết hôn với Kỳ Thâm ba năm mà chưa có con nào. Tôi thì khác, chỉ cần một tháng là đã mang thai!
“Dù lần này mất đứa bé, sau này tôi vẫn có thể mang thai. Tôi sẽ dùng con mình để lên ngôi mẫu nghi, và sẽ trắng tay!”
Tôi yên lặng nghe ta xong, sau đó bước đến đầu giường, kéo cổ áo của ta xuống một chút.
Quả nhiên, của Kỳ Thâm không bao giờ là những dấu hôn nhẹ nhàng, mà là những vết cắn sâu, chồng lên những vết thương cũ.
Nhìn thấy những dấu tích khắp cơ thể ta, tôi chỉ cảm thấy thoải mái.
Kỳ Thâm đã lâu không đến với người khác, tất cả sự bạo lực trong ta đều trút hết lên người Cố Dao.
Ngoài những vết cắn này, chắc chắn ở những nơi khác trên cơ thể ta còn nhiều vết thương hơn.
Bạn thấy sao?