Phượng Hoàng Trong Bóng [...] – Chương 3

Khi đó, tôi nghĩ mình sẽ chết, thậm chí hy vọng mình chết đi cho xong.

 

Tôi không hiểu tại sao con người phải sống…

 

Sống để gì…

 

Nhưng khả năng tự chữa lành của cơ thể quá mạnh mẽ.

 

Tôi dần dần khỏe lại.

 

Và tôi cũng khôn ngoan hơn.

 

Danh hiệu ư, tôi không cần nữa!

 

Thành tích của họ tốt hay xấu, đỗ đại học hay không, liên quan gì đến tôi?

 

Làm bài hộ, chép bài hộ, gian lận thi cử hộ?

 

Được thôi, họ cần, tôi .

 

Con chó ngoan như tôi, đủ nghe lời, cuộc sống cũng dễ thở hơn nhiều.

 

Họ chuyển sang bắt nạt một khác.

 

Thậm chí còn ác hơn khi bắt nạt tôi.

 

Họ nhốt ấy trong nhà vệ sinh, không chỉ đánh đập, còn đốt lông vùng kín của ấy, nghe còn quay lại một số video không hay ho.

 

Tôi đã khuyên họ một lần, Cố Dao nhướn mày:

 

“Cô cũng muốn giống ta à?”

 

Tôi không gì nữa.

 

Kẻ không thể tự cứu mình, thì không có tư cách cứu người khác.

 

—----------

 

Sau đó, trường học xảy ra một chuyện lớn ——

 

Cách kỳ thi đại học chỉ còn một tháng, bị Cố Dao và nhóm bắt nạt thậm tệ đã nhảy lầu tự tử.

 

Đó là vào một buổi tối, trèo lên tầng thượng của tòa nhà và nhảy xuống.

 

Chuyện này chấn lớn.

 

Cha của là công nhân xây dựng, ông có rất nhiều đồng nghiệp. Họ kéo đến trường giăng băng rôn, cầu nhà trường và đồn cảnh sát phải đưa ra câu trả lời.

 

Ban đầu, trường học muốn che giấu sự việc, rằng áp lực học tập quá lớn. Nhưng những vết thương chằng chịt trên người đã lên sự thật.

 

Cảnh sát vào cuộc, tất cả nhóm con nhà giàu bị đưa về đồn để thẩm vấn.

 

Chúng tôi, những người bị bắt nạt, cũng lấy lời khai.

 

Tôi không biết cảnh sát đã phân xử thế nào, các bậc phụ huynh của nhóm con nhà giàu chắc chắn đã dùng tiền để mong cha của bỏ qua.

 

Người chết không thể sống lại, người còn sống, nếu có tiền, vẫn có thể sống tốt.

 

Hai bên cứ giằng co mãi.

 

Tôi và nhiều học đã lên tầng thượng đặt hoa trắng tưởng niệm.

 

Chúng tôi hiểu rằng sự việc này rất khó có kết quả công bằng, khả năng lớn nhất là sẽ dùng tiền để giải quyết.

 

Nhưng diễn biến tiếp theo lại vô cùng bất ngờ, và bước ngoặt xảy ra ở tôi.

 

 

Cha mẹ nhà họ Cố tìm đến tôi ——

 

Họ nghi ngờ tôi mới là con ruột của họ.

 

Lần báo cảnh sát trước, khi họ gặp tôi lần đầu, họ đã thấy tôi rất giống mẹ Cố thời trẻ.

 

Khi đó họ không nghĩ nhiều, sau này, vì Cố Dao ngày càng hư hỏng, họ dù đầu tư bao nhiêu tâm huyết và tiền bạc cũng không thể kéo ta về đúng đường.

 

“Chẳng lẽ không phải bị nhầm lẫn sao?”

 

Ban đầu, đó chỉ là một suy nghĩ, một câu , dần dần, ý nghĩ ấy lớn lên thành sự thật.

 

Họ nhớ lại rằng, khi Cố Dao còn nhỏ, nhà họ từng một bảo mẫu. Con của bảo mẫu bằng tuổi Cố Dao.

 

Người bảo mẫu đối xử với Cố Dao còn tốt hơn với con ruột của mình. Tiền kiếm không dùng để chăm sóc con mình, mà lại dùng để mua đồ cho Cố Dao, rằng rất quý con của chủ nhà.

 

Người bảo mẫu đó việc đến khi Cố Dao 3 tuổi thì rời đi.

 

Người đó chính là mẹ tôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...