Trường tôi là một ngôi trường quý tộc.
Học sinh chia hai loại:
Một là con nhà giàu, không cần thi đại học, chỉ chờ ngày ra nước ngoài du học;
Hai là những học sinh như tôi, chỉ vì thành tích tốt mà giảm học phí, để trường tăng tỷ lệ đỗ đại học trọng điểm.
Lúc đó, tôi còn mang họ Lý, tên Lý Cần.
Ba tôi nghề lái taxi, ham cờ bạc, thường xuyên bạo hành tôi và mẹ.
Mẹ tôi là giúp việc, cũng chẳng thích gì tôi.
Để lấy lòng họ, từ nhỏ tôi đã rất nhiều việc nhà.
Có lẽ vì quen ở trong môi trường khắc nghiệt, nên ánh mắt khinh thường và sự bắt nạt của ba tiểu thư trong ký túc xá chẳng hề khiến tôi bận tâm.
Làm nhiều một chút cũng .
Nghe vài câu khó nghe cũng chẳng sao.
Miễn là học.
Cho đến khi kỳ thi tháng đầu tiên kết thúc, tôi đứng trong top 10 của lớp.
Lớp tôi có 7 trong số 10 học sinh giỏi nhất là nhờ trường tuyển chọn từ bên ngoài.
Giáo viên rất thích so sánh để khích lệ học sinh.
Thầy dùng nhóm học sinh nhà nghèo, học giỏi như chúng tôi để viên nhóm học kém, nhà giàu.
Còn thành lập nhóm hỗ trợ theo đơn vị ký túc xá.
Thế là, ba cùng phòng tôi trở thành đối tượng mà tôi phải giúp đỡ. Thành tích của họ có liên quan trực tiếp đến việc tôi xét danh hiệu ở trường.
Cố Dao học kém nhất, lại chơi nhiều nhất, thích đẹp nhất, cũng là “đầu sỏ” trong nhóm nữ sinh.
Tôi khuyên họ học bài, họ xé sách của tôi;
Tôi khuyên họ bài tập, họ ném bài tập cho tôi, bắt tôi giả chữ viết của họ để hộ;
Ngay cả ghi chép trên lớp, họ cũng bắt tôi chép lại cho họ.
Quá ảnh hưởng đến việc học, tôi đã mách giáo viên một lần.
Giáo viên phê bình họ, khi về phòng, Cố Dao gọi thêm vài người, ghì tôi xuống và đánh đập.
Họ giật tóc, dùng móc treo quần áo đánh tôi.
Bọn họ ra tay rất ác.
Còn ác hơn cả những trận bạo hành của cha tôi.
Tôi đã báo cảnh sát.
Nhưng không ngờ rằng, mẹ tôi quen với gia đình họ Cố.
Nhà họ Cố ở khu tôi không phải giàu nhất, cũng thuộc top đầu.
Nhiều năm trước, mẹ tôi từng giúp việc cho họ, chăm sóc Cố Dao như con ruột.
Bà còn dành một nửa tiền lương hàng tháng để mua đồ chơi cho Cố Dao.
Nhà họ Cố đến giờ vẫn nhớ đến mẹ tôi, rằng sau này họ không bao giờ gặp người giúp việc tốt như nữa.
Vì là người quen, mẹ và cha tôi dễ dàng tha thứ cho đám con nhà giàu kia, nhận 100.000 tệ từ nhà họ Cố, 50.000 tệ từ mỗi gia đình khác.
Cha mẹ tôi rất vui.
Ba tôi : “Số tiền này kiếm dễ quá. Bị đánh một trận mà 400.000 tệ! Một năm tôi còn không kiếm nổi chừng đó!”
Nhìn vẻ mặt ông ta, tôi nghĩ ông ta ước gì ngày nào tôi cũng bị đánh một trận.
Sau chuyện đó, tôi thậm chí không nhận một lá thư xin lỗi.
Ngược lại, họ lột đồ của tôi.
Mỗi người cầm một điếu thuốc, dí bảy vết bỏng lên người tôi.
Bốn vết trên ngực, ba vết ở bụng dưới.
Ngay sau đó, Cố Dao gọi thêm nam đến “dạy dỗ” tôi.
Tôi lại bị đá không thương tiếc.
Tôi ôm đầu, ngồi co ro ở góc cuối con hẻm.
Nỗi đau ấy, sự tuyệt vọng ấy…
Máu mũi tôi chảy, lợi tôi cũng chảy máu, bụng tôi đau dữ dội, không biết cơ quan nào bên trong đang bị tổn thương.
Những ngày đó, tôi liên tục đi ngoài ra máu.
Tôi gọi cho mẹ, cầu xin bà đưa tôi đi bệnh viện. Nhưng bà chỉ :
“Trường học nhiều người như , sao chúng nó chỉ bắt nạt mày? Mày phải tự xem lại bản thân mình.
“Đi viện gì, tốn tiền! Qua mấy ngày là khỏi thôi!”
Bạn thấy sao?