Phượng Hoàng Niết Bàn – Chương 9

29

Trời quả thật sắp thay đổi.

Hoàng đế là người đầu tiên trấn tĩnh lại, đập bàn, giận dữ : “Lời này có ý gì? Ta đã ban hôn cho thái tử và Chu Lệnh Kiều, có gì sai sao?”

Khâm thiên giám run rẩy môi, thái tử, rồi lại Chu Lệnh Kiều.

“Dù sao cũng sai rồi, hôn sự này mà thành, thì những gì hoàng thượng cầu sẽ sai hết! Nếu vấn đề không nằm ở thái tử, thì là, thì là…”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Chu Lệnh Kiều, nếu vấn đề không nằm ở thái tử, thì nằm ở nàng.

“Chu Lệnh Kiều không phải là thiên mệnh hoàng nữ của Chu gia, mà là người khác!”

“Nhưng Chu gia còn có con nào khác không?”

“Có, có…”

Sấm sét vang dội, cả bữa tiệc chìm vào im lặng chết chóc. Mọi ánh mắt không hẹn mà cùng đổ dồn về phía ta, ta mặc cung trang màu đỏ thẫm, ung dung cầm chén rượu quả, mỉm .

Hoàng đế gần như ngay lập tức chằm chằm vào ta: “Ngươi là ai?”

Sắc mặt hoàng hậu tái nhợt.

Nhưng vẫn cố gắng giữ giọng ổn định, : “Nàng là con thứ của Chu gia.”

Trong tiệc có một lúc xôn xao.

“Con thứ? Con thứ cũng xứng thái tử phi sao?”

“Có thể khâm thiên giám đã nhầm chăng?”

” Chu gia ngoài nàng ta và Chu Lệnh Kiều còn có nào khác không?”

“Không có.”

“Nếu không có, không phải Chu Lệnh Kiều, thì là nàng, xuất thân thấp hèn thì sao, thiên mệnh nhận nàng.”

Cha ta nghe mọi người bàn tán ngày càng lớn. Ông ta đột nhiên quỳ xuống, không quan tâm đến vẻ mặt tuyệt vọng tái nhợt như tờ giấy của đích mẫu và Chu Lệnh Kiều, lớn tiếng :

“Hoàng thượng, hoàng hậu, Chu Tuyết Phù không thể tính là con thứ, không thể!”

30

Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị, mặt mũi mọi người trong tiệc đều ngây ra, chỉ có trưởng công chúa, hứng thú ta nhiều lần.

Hoàng đế hỏi: “Ngươi là có ý gì?”

Hoàng hậu cũng không hài lòng : “Chẳng lẽ lúc trước là lừa dối trẫm?”

Lúc Chu Lệnh Kiều sinh ra, hoàng hậu tự tay đưa vòng ngọc.

Làm ầm lên, náo lớn.

Nếu Chu Lệnh Kiều không phải thiên mệnh hoàng nữ, chẳng phải sẽ thành trò sao?

Nhưng cha ta đâu còn bận tâm đến thể diện của hoàng hậu. Ông ta chỉ biết Chu Lệnh Kiều không phải thiên mệnh hoàng nữ, có thể ta mới là người đó. Ông ta chỉ biết mình không thể mất đi vinh hoa phú quý hiện tại, thì chỉ có thể hy sinh đích mẫu và Chu Lệnh Kiều thôi.

Đích mẫu nhận ra điều gì đó, khuôn mặt vặn vẹo lao đến: “Lão gia, ngài linh tinh gì thế?”

Chu Lệnh Kiều cũng kêu gào chói tai: “Cha, con mới là đích nữ, thiên mệnh hoàng nữ chính là con!”

Ba người cắn xé nhau, cuối cùng cha ta thắng, lảo đảo bò đến trước ngai vàng.

“Lúc đầu mẫu thân của Chu Lệnh Kiều và Chu Tuyết Phù cùng vào phủ, Bạch di nương mang thai trước, ta liền cho rằng Chu Lệnh Kiều là thiên mệnh hoàng nữ, nên đã nâng Bạch di nương thành Bạch phu nhân, nếu ta biết ba năm sau Tuyết Phù mới là người đó, vị trí đích nữ này chắc chắn không đến lượt Chu Lệnh Kiều!”

Mọi người hiểu ra, lập tức hiện lên vẻ khinh miệt. Cùng với lời của cha ta, chuyện mười mấy năm trước lại bị lôi ra, lần này, ông ta không dám giấu nữa.

Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu.

Trong tiếng cầu xin và khóc lóc của Chu Lệnh Kiều và Bạch phu nhân, cuối cùng ngài triệu lính gác, kéo hai người vào ngục tối.

Cha ta thoát chết, hớn hở chạy đến chỗ ta: “A Phù, con của cha, cha biết sai rồi, sau này cha nhất định bù đắp cho con!”

Ta vô cảm rút tay lại.

Hoàng đế trên ngai ban cho ta cái ban phát: “Giờ sự thật đã rõ ràng, trẫm ban hôn con và Dực Nhi.”

“Hừ.”

Trưởng công chúa khinh miệt.

“Hoàng thượng, A Phù là người của bản cung, ngươi đã hỏi ý kiến của bản cung chưa?”

31

Ánh mắt hai người giao nhau trên ngai.

Trong lúc hỗn loạn, trưởng công chúa ngoắc tay gọi ta: “A Phù, qua đây.”

Ta đứng dậy đi đến bên trưởng công chúa, trưởng công chúa mặc một bộ cung trang phức tạp, dựa vào tay ta để đứng dậy, ánh mắt lướt qua tất cả khách mời.

Hôm nay tham dự tiệc đều là quan lại từ tam phẩm trở lên.

Trưởng công chúa vẫy tay họ: “Các ngươi có ai muốn đứng về phía bản cung không?”

Biểu cảm của mọi người đồng loạt thay đổi, ngay sau đó, lục bộ thị lang đứng dậy, đi về phía trưởng công chúa.

Tiếp theo là Ngự sử đại phu, Quốc tử tế tửu, Thái thường tự khanh…

Cha của Thẩm Tùng Nghi ném chén rượu, chỉ vào trưởng công chúa giận dữ: “Vô lý, đây là mưu đồ đoạt ngôi!”

Trưởng công chúa híp mắt: “Hai mươi năm trước, nếu không phải bản cung nhường ngôi, thiên hạ này đã là của bản cung. Nay hai mươi năm trôi qua, hoàng đế không có thành tựu, nước nhà suy vong, bản cung vì bách tính, vì xã tắc mà khôi phục đất nước có gì sai?”

Mặt hoàng đế trắng bệch: “Hoàng tỷ, tỷ có biết sau này người đời sẽ chỉ trích tỷ như thế nào không?”

Trưởng công chúa lạnh: “Lúc sống ai màng chuyện sau này? Nếu ngươi không hôn quân vô đạo, ta cần gì phải lo chuyện này?”

“Nhưng tỷ là nữ tử, xưa nay chưa từng có nữ nhân vua!”

“Lý lẽ đều do người viết ra, ta mạnh hơn ngươi, ta chính là lý lẽ.”

“Cấm quân của trẫm đâu, Hắc giáp vệ của trẫm đâu? Người đâu!”

Hoàng đế hoảng hốt kêu lên.

Trưởng công chúa vuốt tóc ta: “Đám người rượu chè của ngươi, còn không thông minh bằng A Phù của ta. Nó chỉ bịa vài câu dối đã khiến đám người đó bị xoay mòng mòng.”

Ta khiêm tốn, trước khi bữa tiệc bắt đầu, ta đã nhân danh hoàng đế, lệnh họ ra ngoại thành lấy rượu. Cũng tại hoàng đế hôn quân vô đạo nếu không, chuyện hoang đường như , ai mà tin ?

Hoàng đế và hoàng hậu ngồi bệt xuống đất.

Trưởng công chúa lệnh Đức công công mang hai chén rượu độc, hoàng đế chằm chằm vào chất lỏng màu vàng đục.

Trong tiệc vẫn có quan viên không phục, kêu gào chỉ trích trưởng công chúa.

Trưởng công chúa không thèm chớp mắt, vung đao chém đầu Thẩm đại nhân, răn đe kẻ khác.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...