35
Hôn sự của ta và Thẩm Tùng Nghi quyết định như . Trần Tái biết chuyện, giận dữ xông vào cung, định tìm Trưởng Công Chúa chất vấn.
Ta vội cản ngài ấy, dỗ dành: “Biện pháp tạm thời, chỉ là biện pháp tạm thời thôi. Đợi Thẩm Tùng Nghi giải quyết xong việc ở phía Nam, ta sẽ cùng hắn ta hoà ly.”
Trần Tái giận đến đỏ mắt: “Nàng không muốn kết hôn với ta, lại sẵn lòng gả cho hắn, ta có điểm nào thua kém hắn?”
“Ngài tất nhiên tốt hơn hắn mọi mặt, chỉ là cần hắn đi Nam thôi. Phía Nam nhiều tham quan hào tộc, bao che nhau như bức tường kiên cố, giao việc này cho ai cũng không có lợi, chỉ là muốn hắn kẻ chịu tội thay thôi.”
Trần Tái vẫn giận hờn : “Nàng nàng không thích hắn chứ?”
“Ta điên sao? Ta còn chưa chuyện với hắn lần nào.”
“Vậy nếu lâu ngày sinh thì sao?”
“Thành hôn xong chưa bao lâu hắn sẽ đi phía Nam, ta phải ở lại cung hầu hạ công chúa, lấy đâu ra thời gian sinh ? Ta tiếp với hắn còn không bằng ngón tay của ngài.”
Trần Tái dần dịu lại.
Nhưng vẫn bộ : “Ta không quan tâm, cho dù sau này ngàng hoà ly, lễ thành hôn đầu tiên của nàng cũng không phải với ta, ta ấm ức quá…”
Ta rất muốn lườm ngài ấy.
Nhưng nhịn lại, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy ngài muốn thế nào?”
Chuyện này đã quyết, không thể thay đổi, không ngờ ta vừa dứt lời. Trần Tái đột nhiên ôm lấy mặt ta, cúi đầu xuống, thân hình cao lớn lập tức che phủ ta.
Ngài nhẹ nhàng hôn, cảm dịu dàng.
Sau một lúc lâu, giọng khàn khàn : “Như .”
Ta: “…”
Ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng, chúng ta đồng loạt quay đầu.
Chỉ thấy Thẩm Tùng Nghi cầm một hộp quà, ngẩn ngơ chúng ta, ánh mắt dường như có chút ngây dại.
Trần Tái đắc ý nhướng mày về phía hắn ta, ta đá ngài ấy một cái, bảo ngài ấy biến đi. Ngài ấy nếm ngọt ngào, không giận, tươi rói bước đi.
Trước khi rời đi còn cảnh cáo Thẩm Tùng Nghi: “Ngươi hãy ngoan ngoãn, đừng thử dụ dỗ A Phù của ta.”
Ta: “…”
Trong điện rơi vào im lặng chết chóc.
Một lát sau, ta nhẹ ho khan, ngẩng đầu hỏi hắn ta: “Tìm ta có việc gì?”
Thẩm Tùng Nghi chậm rãi ngẩng đầu, không biết có phải ta hoa mắt không, ta cảm thấy mắt hắn ta hơi đỏ.
Hắn ta im lặng đưa hộp quà cho ta, nhẹ thở dài: “Đây là bảo vật gia truyền của Thẩm gia, ta biết nàng đồng ý gả cho ta là để bảo vệ ta. Dù cuộc hôn nhân này là giả, ta vẫn cảm kích nàng.”
Hắn cúi đầu xuống , để lộ phần cổ mong manh: “Ta cũng biết, nàng và Trần Tái nhau thắm thiết, cảm sâu đậm, là ta đã cướp mất người vốn thuộc về huynh ấy. Nàng yên tâm, sau này nếu nàng muốn hoà ly, ta tuyệt đối không dây dưa.”
Ta: “…”
36
Sau Tết, ta và Thẩm Tùng Nghi đã tổ chức lễ thành hôn. Vì ta không có cảm với hắn ta, nên mọi thứ đều đơn giản.
Đêm tân hôn, ta luống cuống.
Dù đây là lần đầu tiên ta thành hôn, hiện tại tính cách của ta đã già dặn, trong chuyện này, ta vẫn chưa có kinh nghiệm. Trên bàn có hai ly rượu, ta uống hai ly, ban đầu để lấy can đảm.
Không ngờ rằng chưa từng uống rượu, hai ly vào bụng liền bắt đầu thấy choáng váng, trước mắt như có bóng đôi.
Thẩm Tùng Nghi thấy ta như , đỡ ta ngồi xuống giường, ta đỏ mặt, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt môi đỏ răng trắng, thật dễ thương, không nhịn , ôm lấy khuôn mặt hắn ta và hôn một cái.
Thẩm Tùng Nghi: “…”
Ánh mắt của hắn tối lại vài phần.
Ánh rơi vào đôi môi thoa son của ta, hắn khẽ hỏi: “A Phù, nàng có biết ta là ai không?”
Ta lờ mờ nghiêng đầu, duyên: “Là phu quân của ta mà, phu quân ơi, đến ngủ thôi.”
Tôi nằm xuống giường, lăn vào trong, vỗ vỗ giường hai cái.
Thẩm Tùng Nghi bất đắc dĩ, giúp ta cởi áo, đun nước nóng, lau sạch người ta, rồi mới nằm xuống bên cạnh ta. Khi đó ta ngủ say như một con lợn nhỏ.
Thẩm Tùng Nghi nghiêng đầu ta thật lâu, cuối cùng không nhịn , kiềm chế mà hôn nhẹ lên má ta.
Hắn thở dài đầy mãn nguyện, kéo ta vào lòng, giọng như thở dài: “Hai năm trước gặp mặt ở Thái Học Điện, không ngờ lại khiến ta khắc cốt ghi tâm. Ban đầu định đợi nàng đến tuổi trưởng thành sẽ đến cầu hôn, không ngờ sự đời lại vô thường như … A Phù, nếu đây là một giấc mơ, hãy để ta mãi không tỉnh lại.”
Nửa đêm, ta khát nước, mở mắt mơ màng định lấy nước uống. Vừa mở mắt, liền bắt gặp một đôi mắt đen kịt.
Ta lập tức tỉnh táo: “Trần Tái, ngài có bệnh không? Nửa đêm dọa người à?”
Trần Tái ta đầy u oán: “Sao nàng lại ngủ chung giường với hắn ta?”
Ta cạn lời: “Trong phòng chỉ có một cái giường, chẳng lẽ để nằm ngủ dưới đất? Chúng ta có gì đâu!”
Trần Tái ấm ức: “A Phù, nàng không thể bỏ rơi ta!”
Tiếng của chúng ta Thẩm Tùng Nghi tỉnh giấc, hai người đàn ông nhau trong bóng tối, sự im lặng bao trùm căn phòng rộng lớn.
Ta không chịu nổi, cuộn mình trong chăn: “Ngủ đi, sáng mai ta còn phải vào cung, phiền phức quá.”
Trần Tái lườm Thẩm Tùng Nghi: “Cút ra ngoài.”
Thẩm Tùng Nghi bình tĩnh: “Đây là phòng tân hôn của ta, tại sao ta phải ra ngoài? Còn Trần gia, nửa đêm đến thăm không hợp phép tắc.”
Trần Tái nhảy dựng: “Ta gì đó chính là phép tắc. A Phù không thích ngươi, ngươi ngủ chung với nàng ấy gì? Đồ lăng nhăng!”
Thẩm Tùng Nghi: “Dù sao, ta làphu quân chính thức của nàng ấy.”
Trần Tái: “… Ngươi!”
Ngài ấy nghiến răng, đột nhiên nằm xuống giữa ta và Thẩm Tùng Nghi, lạnh: “Được, không đi thì không đi, ta ngủ ở đây cũng như nhau!”
Ta: “…”
Thần kinh.
37
Sáng hôm sau, ta đến ngục. Hiện tại triều đình đã ổn định, công vụ đã đi vào quỹ đạo, cũng đến lúc xử lý chuyện cá nhân.
Đích mẫu và Chu Lệnh Kiều bị nhốt trong ngục nước sâu nhất, nước ngầm lạnh buốt thấu xương. Hai người họ ngâm chân trong nước, rõ ràng là một bộ dạng thoi thóp.
Ta ra lệnh mở cửa ngục, nghe thấy tĩnh, hai người yếu ớt ngẩng đầu, thấy ta, Chu Lệnh Kiều kích , đôi mắt đỏ ngầu, cổ họng như cái bễ, dường như muốn gì đó.
Quản ngục : “Đại nhân, chúng ta đã dùng sắt nung đỏ đốt cổ họng họ, họ đã không thể nữa.”
Ta mỉm với họ, không hận thì là dối trá. Nhưng đến bước này, thù đã trả, ta ngược lại không có gì để .
Ngược lại, đích mẫu thảm thiết quỳ xuống, ôm chân ta mà cầu xin, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bà ta.
Bà ta chắc chắn đang hối hận.
Ta tin rằng nếu lại, bà ta nhất định sẽ không ngần ngại ta, đáng tiếc họ đã không còn cơ hội lật ngược thế.
Ta ra lệnh cho quản ngục, họ tự tay dìm chết hai người trong nước ngục. Cuối cùng ta thở phào nhẹ nhõm.
A nương,nhũ mẫu, con đã trái với ý nguyện của hai người.
Con đường báo thù đầy khó khăn, con đi đến vị trí này, những nỗi nhục nhã và gian truân, chỉ có con mới biết.
May thay, mọi thứ đều đáng giá, ra khỏi ngục, quản ngục có người đang chờ ta.
Tuyết trắng xóa phủ kín lối đi trong cung, ở cuối con hẻm, có một bà lão lưng còng, mang theo hành lý đợi ta.
Ta bước tới: “Trần ma ma.”
Bà quay lại, ánh mắt lướt qua người ta, nhẹ nhõm : “Bộ quan phục này thật đẹp, rất hợp với người.”
Ta đáp lại một tiếng, vào gói đồ của bà: “Bà định đi rồi sao?”
Trần ma ma : “Phải, tiểu thư, hôm nay ta đến để cảm ơn người, cảm ơn người đã tha mạng cho bà già này. Ở Chu gia bao năm, ta vài thứ, cũng mất đi nhiều thứ. Nay ta không có con cái, ở quê còn có một đứa cháu, nó sẵn lòng chăm sóc ta đến cuối đời, ta định về quê.”
Không lâu trước, Chu gia vừa bị tịch thu tài sản. Tất cả gia nhân đều bị chém đầu, ta trầm ngâm một lúc, : “Người trong cung ta không quen dùng, nếu bà nguyện ý, có thể ở lại cung.”
“Tiểu thư không chê lão nô là ta đã cảm kích lắm rồi,” bà buồn, “ lão nô mệt rồi, từ khi Vũ nhũ mẫu mất, lão nô không còn trông mong gì ở Chu gia. Nay thấy người thành đạt, tâm nguyện duy nhất của ta đã hoàn thành, mong người tha thứ cho lão nô.”
Hai bên tóc bà đã bạc trắng, vẻ mặt hiền từ, ta chợt nhớ đến nhũ mẫu. Nhớ đến những ngày bà dạy ta đọc chữ, mũi ta cay cay, ta hít một hơi rồi quay lưng: “Được, ta sẽ sai người đưa bà về quê.”
Bạn thấy sao?