Bầu không khí ấm áp đó ngưng lại do sự xuất hiện của ta.
Thái hậu vô thức kéo Vi Tiệp dư, sợ ta phát điên tại chỗ:
"Quý phi không ở trong Phượng Kỳ cung mà chạy đến chỗ Ai gia gì?"
Sự khinh thường của bà ấy dành cho ta hiện rõ trên khuôn mặt.
Ta trả lời cộc lốc:
“Ta sợ lâu ngày không gặp ta, Thái hậu sống tốt quá.”
Hàm ý là ta đặc biệt đến đây để rối cho ngươi đó.
"Ngươi!"
Thái hậu lúc nào gặp ta cũng gần như sụp đổ, cơ bản là vì ta quá điên đi.
Chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của bà ta, Vi Tiệp dư cũng học cách tìm chỗ đứng cho bản thân:
“Quý phi nương nương, Thái hậu nương nương cũng là quan tâm đến ngài, ngài sao có thể như ?”
Trong lòng:
[ Bị cấm túc bốn tháng rồi mà Yêu phi này vẫn không kiềm chế tính , đây là đang tìm cái ch ết, cũng không phải lỗi của ta. 】
Lời lẽ quen thuộc khiến ta suýt rơi nước mắt.
Nếu không nghe giọng của đứa ngốc này, ta sẽ mất đi bao nhiêu là hạnh phúc!
Ta nén , ngồi thẳng dậy:
"Đùa chút thôi mà. Thái hậu tốt bụng , quan tâm đến hậu bối như . Ta đoán người sẽ không bận lòng đâu, phải không?"
Thái hậu sắc mặt tái mét, trả lời:
"Được rồi!"
Nhiếp Hàn Sương trầm mặc hồi lâu lên tiếng, chấm dứt trò này.
Nàng :
"Thanh Anh đã lập công lớn, sinh người thừa kế cho hoàng gia, vì ta sẽ phong nàng là Anh Phi. Lễ sắc phong sẽ tổ chức sau khi nàng sinh hạ hoàng tử."
Vi Tiệp dư vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống cảm tạ:
"Thần thiếp cảm tạ ân điển của Bệ hạ!"
[Tốt quá, chẳng bao lâu nữa ta sẽ ngang hàng với Yêu phi Giang Uyển Nhất! 】
"Nàng đang mang thai, tạm thời bỏ qua những lễ nghi này đi."
Nói xong, nàng sải bước ra khỏi Phúc Thọ Cung.
Ta thì phải ở lại đây đâm chọc Thái hậu vài lần nữa rồi mới đi .
Bạn thấy sao?