Vừa mở mắt, ta cảm nhận sự ấm áp bao trùm, thấy một căn phòng xa hoa thơm ngát.
Trong mỗi góc phòng đều bày một chậu mai đỏ, màn sa từ sợi tơ tằm vàng óng ấm áp bao quanh giường lớn, chuỗi ngọc treo ngoài cửa sổ bị gió thổi nhẹ đung đưa, khi ta đứng dậy từ chiếc giường lớn từ gỗ đàn hương, kinh ngạc phát hiện chân mình đã bị xích lại.
Ta cúi đầu, trên người còn mặc áo lót lụa mỏng, mơ hồ lộ ra da thịt bên trong khiến ta vô cùng mất tự nhiên.
Nhìn xung quanh một vòng, cả căn phòng bày trí vô cùng thanh nhã lại xinh đẹp, cứ như là dựa theo sở thích của ta .
Nơi cổ truyền đến cảm giác đau, hẳn là kiệt tác của tên hung thần ác sát kia.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị mở ra, ta co vào trong chăn, cảnh giác chằm chằm cánh cửa.
Cố Hách Thần từ từ xuất hiện.
“Cố Thừa tướng?”
Cố Hách Thần ngồi vào bên giường, sự chán ghét trong mắt giờ biến thành hàm ý dây dưa không rõ ràng.
Hắn xoa mặt ta: “A Phàm, oan ức nàng rồi.”
Ta lui lại phía sau: “Cố Thừa tướng có ý gì đây? Ninh Phàm tự hỏi chưa bao giờ đắc tội ngài.”
Cố Hách Thần bưng chén canh gừng trên bàn lên, nhẹ thổi đút cho ta: “A Phàm là ân nhân cứu mạng của ta, sao có thể đắc tội ta .”
Ta nghiêng đầu né tránh, kinh ngạc hắn, sao đột nhiên mắt hắn lại sáng rồi?
“Cố Thừa tướng rồi, ân nhân cứu mạng ngài là a tỷ ta, là thê tử của ngài, không phải ta.”
Cố Hách Thần cũng không miễn cưỡng đút canh gừng cho ta nữa, nhận một bình nước nóng từ trong tay tỳ nữ để vào trong chăn.
“Ta biết A Phàm sợ lạnh, trong phòng đã đốt than tốt nhất, nàng nghỉ ngơi trước đi, chờ mọi chuyện lắng xuống đã.”
Hắn đứng dậy muốn đi, ta bắt lấy góc áo hắn tủy hỏi: “Mọi chuyện lắng xuống? Cố Hách Thần, rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?”
Bỗng nhiên ta nghĩ đến lần đó phụ vương lừa ta về nhà, bọn họ Cố Hách Thần và Hạ Cửu Đình tham gia vào việc lập trữ…
Lòng ta dần phát lạnh, “Cố Hách Thần, ngươi gì với phu quân ta?”
Cố Hách Thần chậm rãi xoay người, thẳng vào đôi mắt ta, muốn tìm ra từ trong đó một tia hy vọng, đã hắn thất vọng rồi, hẳn là hai tròng mắt ta lạnh như băng.
“A Phàm, hắn sẽ không phải phu quân của nàng, chờ đại hoàng tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, ta sẽ người tứ hôn ta và nàng.”
Nhịp tim ta tăng vọt, trong đầu ta giờ đây chỉ có an nguy của Hạ Cửu Đình.
Nháy mắt hốc mắt đã phiếm hồng, ta nghiến răng : “Nếu ngươi dám đến Hạ Cửu Đình, ta nhất định sẽ gi ngươi.”
Cố Hách Thần hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên sát ý, nắm lấy cằm ta :
“Gi ta? Giờ nàng có thể gi ta, dù sao mạng này của ta cũng là nàng cứu, đến đi, dùng trâm giấu dao bên trong của nàng gi ta đi.”
Giọng điệu hắn bình thản, sắc mặt lại quỷ dị, có thể ra đã bị chọc tức.
“Cố Hách Thần, ngươi đừng tưởng là ta không dám!”
Cố Hách Thần nhắm mắt lại, thở ra một hơi: “Hắn có cái gì tốt? Nếu không phải lúc đó ta bị a tỷ nàng tính kế, nàng đã là thê tử của ta rồi!”
“Thê tử của ngươi? Sai rồi, Cố Thừa tướng, cho tới giờ thê tử của ngươi mãi mãi là đích trưởng nữ vương phủ, không phải là một nữ nhi không sủng ái, không có quyền thế như ta!”
“Thật ra ngay từ đầu ngươi đã biết ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi vẫn thông đồng với a tỷ ta, thuận nước đẩy thuyền đem thế lực của vương phủ bỏ vào trong túi, thứ ngươi muốn lấy là quyền lực, không phải thê tử.”
Ta phát hiện ra Cố Hách Thần đã biết chân tướng, chính là lần Trung thu yến đó.
A tỷ đưa cho hắn một miếng bánh hạt dẻ, hắn vẫn tỏ ra bình thường mà ăn hết.
Hắn, dị ứng với hạt dẻ.
Điều này năm đó chính miệng hắn cho ta biết.
Hắn ngồi trên tường vương phủ lời cảm tạ với ta, ta sợ hắn đói, đưa cho hắn miếng bánh hạt dẻ.
Hắn hắn không thể ăn hạt dẻ, nếu ăn vào toàn thân sẽ nổi mụn đỏ.
A tỷ không biết chuyện này.
Lần yến hội đó, hắn không ngừng uống rượu, uống đến toàn thân đỏ bừng, chính là để che giấu phản ứng của cơ thể sau khi ăn hạt dẻ.
Từ trước đến giờ, Cố Hách Thần chưa từng nhận lầm người.
Ta và a tỷ đều bị hắn giỡn trong lòng bàn tay.
Bạn thấy sao?