Tiệc tàn, do mê uống rượu đến say khướt, ta nhất quyết đòi Hạ Cửu Đình cõng về nhà.
Từ điện Thái Hòa đến cửa cung, đi ước chừng mất khoảng hai khắc.
Tấm lưng chàng vẫn vững vàng, không để ý những lời bàn tán của người ngoài.
Ta nghe âm thanh hâm mộ, có cả âm dương quái khí, ta thừa dịp men say muốn càn một lần, ôm chặt lấy cổ Hạ Cửu Đình, miệng dán lên lỗ tai chàng :
“Trăng sáng chiếu nơi đâu, ánh bình minh vừa tới, Cửu Đình, chàng chính là ánh bình minh của A Phàm.”
Hạ Cửu Đình dịu dàng mà kiên định cho ta biết: “A Phàm, nàng cũng là ánh sáng của ta.”
Chúng ta giống như đôi phu thê lâu năm, không hề bộ tịch trước mặt đối phương.
“Ninh Phàm gả sau, không biết trời cao đất rộng là gì, ở trong cung cũng để cho nó càn như , phải để ma ma dạy lại nó mới .”
Giọng điệu a tỷ tràn đầy ghen tị cùng u ám, trước giờ nàng ta cũng có thích ta bao giờ.
Hạ Cửu Đình lờ đi bọn họ, cõng ta càng vững chắc, tự mình rời đi.
Bạn thấy sao?