1
Ngày a tỷ qua đời, ta đang trên đường mua bánh ngô đường cho nàng.
Nàng rất thích bánh ngô đường ở tiệm này, trước đây luôn không dám ăn vì sợ mập, nam nhân sẽ không thích.
Nhưng bây giờ nàng đã mang thai cháu nhỏ, sao có thể tiếp tục ăn kiêng nữa.
Mọi người đều rằng a tỷ ta là mạng hèn, có thể quý thiếp của đại tướng quân là phúc phần mà tu ba kiếp mới có .
Nhưng ta biết a tỷ không hề tự nguyện. Nàng đại phu Trường Sinh ở y quán.
Trong thanh lâu, mỗi ngày đều có kỹ nữ bị bệnh, các đại phu khác ở y quán đều từ chối chữa trị, vì họ ghê tởm. Chỉ có Trường Sinh là người định kỳ bắt mạch, kê đơn thuốc giúp họ.
A tỷ luôn Trường Sinh là người tốt, bản thân nàng không xứng với hắn.
Nhưng ta lại nghĩ rằng a tỷ là người tốt nhất trên đời, sao nàng lại không xứng với Trường Sinh, trong khi trên mặt hắn có sẹo?
Ta cầm bánh ngô đường còn nóng hổi chạy trên phố, biết rằng bánh ngô đường để nguội sẽ không ngon nữa, vội vàng nên vô va phải người nam nhân chạy ngược chiều, khiến bánh ngô đường của ta rơi vãi khắp đất.
Ta vừa định tức giận thì nghe thấy người bên cạnh :
“Mau ra phía trước xem, tiểu thiếp của Vạn tướng quân c.h.ế.t rồi.”
“Có phải là kỹ nữ kia không?”
“Đúng, đúng, chính là nàng ta. Ta còn từng nếm thử mùi vị của nàng ta, thật mê người, thế mà đã c.h.ế.t rồi.”
Kỹ nữ? Tiểu thiếp? Lẽ nào là a tỷ?
Ta không quan tâm nhiều nữa, vội vàng chạy về phía tướng quân phủ.
Cổng sau của phủ tướng quân đông nghịt người, ta cố sức chen vào đám đông, thấy t.h.i t.h.ể của a tỷ nằm đó, không che đậy.
Bụng nàng vẫn còn lớn, một xác hai mạng.
2
Ta ôm lấy t.h.i t.h.ể của a tỷ, khóc đến mức tê tâm liệt phế, Trường Sinh cũng ôm a tỷ gào khóc.
Ta không hiểu vì sao hắn cũng khóc.
Trường Sinh rằng a tỷ căn bản không phải do khó sinh mà chết, mà là không hề có dấu hiệu đỡ đẻ, nàng là đang sống sờ sờ bị đau đớn đến chết.
Tướng quân phủ đã dối!
Ta siết chặt bàn tay dưới ống tay áo, từng câu từng chữ với Trường Sinh:
“Ta sẽ dùng m.á.u của bọn chúng tế bái a tỷ.”
3
Ta tiếp nhận vị trí của a tỷ, trở thành kỹ nữ ở thanh lâu.
Ta với ma ma: "Ta chỉ có một điều kiện, ta muốn giữ lại đêm đầu tiên cho Vạn tướng quân."
Ta chờ, chờ mãi, cuối cùng cũng đợi hắn, người đã c.h.ế.t a tỷ của ta, Vạn Văn Bách.
Hắn mặc một bộ trường bào gấm màu lam nhạt, bên hông treo một miếng ngọc bội xanh biếc. Ngọc bội đung đưa theo từng bước chân nhẹ nhàng của hắn, mang phong thái của một văn nhân thi sĩ, hoàn toàn không có chút gì giống một người luyện võ cứng rắn mạnh mẽ.
Nhưng ngược lại, tùy tùng bên cạnh hắn lại uy vũ phi phàm.
Ánh mắt đầu tiên khi Vạn Văn Bách thấy ta, hắn đã kích đến mức không giữ vẻ nghiêm túc. Hắn nâng khuôn mặt ta trong tay, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má ta:
"Giống, thật sự quá giống. Thậm chí còn giống hơn cả nàng ấy! Trên đời này sao lại có người giống nhau đến ."
Ta thuận thế ngã vào lòng n.g.ự.c hắn, bàn tay mềm mại không xương khẽ lướt trên người hắn.
Khi cảm dâng trào, hắn gọi ta là "Tâm nhi" bảo ta mãi mãi không rời xa hắn.
Ta không biết "Tâm nhi" là ai, vẫn ngoan ngoãn đáp lời ngọt ngào.
Bạn thấy sao?