Phu Thê "Thể Diện" – Chương 8

"Hai mẹ con tiện nhân đó bị ta ép quỳ trong sân tuyết hậu viện đã lâu, cũng không thấy ai trong phủ đến xin lỗi hay đỡ. Chắc hẳn chỉ là thứ ngoại thất thấp hèn không thể thấy ánh sáng.  

 

"Tốt nhất là . Để rồi nếu ta có đánh c.h.ế.t bọn chúng, cũng chẳng ai dám ầm lên. Hầu phủ giờ đã khác xưa, chỉ cần đến Thẩm phi nương nương đang sủng ái và mang long thai, chúng ta…"  

 

"Mẫu thân!"  

 

Thẩm Niệm An không thể nhịn thêm, lớn tiếng quát, đôi mắt đỏ ngầu, vội vàng lao về phía hậu viện.  

 

"Đó là A Chiêu!"  

 

Thẩm mẫu giật mình đến mức rơi cả chén trà xuống đất, lập tức quay sang ta chằm chằm.  

 

Ta khẽ nhướng mày, nhạt:  

 

"A Chiêu là ai?"  

 

Thân hình Thẩm mẫu lảo đảo, không kịp trả lời, bà ta vội nhấc chân đuổi theo Thẩm Niệm An lao thẳng đến hậu viện.  

 

12

 

Hai kẻ quỳ gối trong trời đông giá rét, bị quản gia của Thẩm mẫu dùng roi quất tới tấp, chẳng còn hình người.  

 

Một kẻ mặt sưng phồng như chiếc bánh bao hấp, thậm chí gãy mất hai chiếc răng cửa, chỉ dám lặng lẽ rơi nước mắt mà không dám phát ra tiếng.  

 

Kẻ còn lại bị Thẩm mẫu sai người đánh gãy một chân bằng hai cây ván gỗ, không biết vì lạnh hay vì đau mà đã ngất lịm từ lâu.  

 

Vừa thấy Thẩm Niệm An, Ninh Nhược Tuyết – người mẹ chịu đựng muôn vàn tủi nhục, đau đớn – lập tức òa khóc:  

 

"Lão gia, cứu mạng! Chân của con, sợ rằng không giữ nữa!"  

 

Thẩm mẫu đuổi theo ta, rõ mặt hai mẹ con đang quỳ trong tuyết thì như bị một cú trời giáng, toàn thân mềm nhũn.  

 

Bà ta loạng choạng suýt ngã quỵ xuống đất.  

 

"Nàng… bọn họ…"  

 

Ánh mắt bà ta lướt qua gương mặt tái xanh và cái chân tàn phế của đứa trẻ, lập tức phun ra một ngụm m.á.u tươi rồi ngất lịm.  

 

Thẩm Niệm An chẳng buồn quan tâm đến Thẩm mẫu đang đổ gục xuống đất, ôm lấy đứa trẻ đã ngất xỉu, lảo đảo lao thẳng ra khỏi phủ.  

 

"Ngươi xem, đây chính là đứa con ngoan của ngươi, cuối cùng vẫn chọn cách vứt bỏ ngươi."  

 

Thẩm mẫu trợn trừng đôi mắt, môi bà ta run lên bần bật không thốt nên lời.  

 

Tất cả tâm phúc trong viện của bà ta đã bị ta dùng đủ mọi lý do đẩy đi nơi khác, lúc này chính là thời điểm hoàn hảo để việc xấu.  

 

Ánh mắt Thẩm mẫu tràn đầy kinh hoảng, trân trân ta rút ra một viên thuốc từ trong chiếc hộp.  

 

"Ngươi đúng, chỉ cần các ngươi còn ở đây một ngày, Thẩm gia sẽ còn áp chế ta, không để ta yên ổn.  

 

"Nhưng may thay, các ngươi đã bội tín bội nghĩa người trước, thì hôm nay ta báo thù rửa hận, cũng chẳng thể xem là bất nhân bất nghĩa."  

 

Bà ta run rẩy vươn bàn tay thường xuyên đập bàn, ném chén về phía ta, cố gắng kéo lấy ống tay áo ta, ta thẳng tay hất ra.  

 

"Sự giàu sang của Thẩm gia, ta muốn. Còn mạng của các ngươi, ta cũng muốn."  

 

Dứt lời, ta bóp chặt cằm bà ta, ép viên thuốc đã chuẩn bị sẵn vào miệng bà.  

 

"Yên tâm, chưa c.h.ế.t đâu. Loại độc ác như ngươi, phải chịu hết mọi đau đớn rồi mới nhắm mắt xuôi tay."  

 

Viên thuốc ấy sẽ biến bà ta thành một kẻ phế nhân hoàn toàn. Nó đi qua ruột gan như d.a.o cắt, đau đớn khôn cùng.  

 

Đó chính là nỗi đau mà ta đã phải chịu vào ngày khó sinh, chẳng khác gì một lần trừng .  

 

Nhìn bà ta từng lần, từng lần phun máu, cuối cùng hôn mê trong trạng thái thoi thóp như ngọn đèn cạn dầu, ta mới bước ra khỏi cửa.  

 

"Nợ ta, đều phải trả."  

 

13

 

Ninh Nhược Tuyết cùng đứa con của nàng ta có lẽ đã bị thương rất nặng.  

 

Thẩm Niệm An suốt ba ngày không trở về phủ, còn mặt dày mời đến ba nhóm thái y giỏi nhất trong kinh thành đến chữa trị.  

 

A Uyên của ta đã tỉnh.  

 

Nó vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong phủ, chỉ im lặng với gương mặt nhỏ đầy ảm đạm, buồn bã suốt cả ngày.  

 

Cho đến khi Thanh Hạnh ngồi xổm dưới hành lang, vừa thử độc bát thuốc của A Uyên, vừa làu bàu rủa xả:  

 

"Tiểu thiếu gia bị thương nặng thế mà mời ba lần bốn lượt hắn cũng chẳng buồn trở về phủ. Đến cả mặt mũi cũng chẳng thèm vác đi mời thái y trị chân cho tiểu thiếu gia. Ấy mà ả tiện nhân cùng con trai ngoài kia bị thương, hắn liền đau lòng đến c.h.ế.t đi sống lại, chẳng ngày nào rời khỏi bên chúng. Hạng đàn ông cặn bã, tiện nhân bỉ ổi, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t chung trên một chiếc giường mà thôi!"  

 

Vừa ngẩng đầu lên, Thanh Hạnh đã chạm mặt A Uyên đang mở cửa sổ đón khí trời.  

 

Còn chưa kịp hổ thẹn mà xin lỗi, A Uyên đã cố nén nước mắt, lao đến xin lỗi ta:  

 

"Mẫu thân, hài nhi xin lỗi người. Hài nhi đã biết chuyện của hai mẹ con ngoài kia."  

 

Ta lặng lẽ nó cúi đầu, từng giọt nước mắt to tròn rơi xuống cái chân bị thương, cũng như rơi thẳng vào tim ta.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...