A tỷ ta, Quý phi, đã vào lãnh cung. Còn muội muội của hắn, nhờ mang thai long tự mà phong phi, không còn phải dựa vào A tỷ ta để lo liệu nữa.
Vậy nên, nhà họ Thẩm liền "qua cầu rút ván", nhanh chóng trở mặt với ta. Thậm chí, con trai ta trong mắt họ cũng chỉ là cỏ rác.
Hắn không thèm hỏi han đến vết thương của A Uyên, chỉ thẳng thừng kết luận rằng con trai ta đã phế rồi.
Tình thế bức bách, kẻ trước đây luôn nhún nhường như hắn cũng đã học cách đe dọa người khác.
Ta khẽ nhướng mày, bật :
"Nhưng mà, đôi mẹ con dính m.á.u kia lại đang nằm trong tay mẫu thân ngài."
"Bà nội thương cháu, đã ra mặt vì A Uyên rồi. Nghe một người bị đánh rụng răng, một người bị đá gãy chân, giờ đang quỳ ngay ngắn giữa sân tuyết hậu viện!"
Khuôn mặt góc cạnh của Thẩm Niệm An, khi đối diện với nụ băng lãnh của ta, bỗng chốc tái nhợt đến đáng sợ.
09
Đuổi đến viện của Thẩm mẫu, Thẩm Niệm An vừa vội vừa run, giọng khàn khàn hỏi:
"Mẫu thân, cặp mẹ con đó đâu rồi? Họ không phải người thường, không thể !"
Thẩm mẫu đang thư thái để nha hoàn bóp chân, nghe thế chỉ lười nhác hé mắt, từ kẽ răng phát ra tiếng khinh miệt:
"Mặc kệ là con cái nhà quyền quý nào, mất mặt Hầu phủ ta thì đều đáng bị ."
Nói xong, bà ta còn lạnh lùng liếc ta một cái:
"Đúng là con nhà quan, ta thấy ngươi bị phú quý nhà họ Thẩm dưỡng cho mềm yếu đến tận xương, chẳng còn chút khí khái sấm sét nào nữa.
"Người ta mắng vào tận mặt cũng không dám đáp trả, chỉ vì miệng cha nó chống lưng, ai dám gì?
"Lại còn dọa chúng ta chờ cha nó đến đòi mạng.
"Ta đây già cả sống đến từng này tuổi, chưa từng bị ai hăm dọa. Giỏi lắm, ta chỉ lấy một cái chân của nó, xem xem ai đến lấy mạng ta !"
Thẩm Niệm An như bị sét đánh, cả người lảo đảo.
Hắn không biết, A Uyên từ khi học cưỡi ngựa b.ắ.n cung đều có ta đích thân giám sát, chưa từng xảy ra bất trắc.
Chỉ hôm nay, khi ta dẫn A Uyên ra khỏi phủ, thì bị Thẩm mẫu giữ lại.
Bà ta dựa vào thân phận trưởng bối, trách mắng ta một hồi, sau đó đem người biểu muội ở Giang Nam của Thẩm Niệm An cùng đứa con riêng Thẩm Chiêu đến trước mặt ta.
"Đã chính thất, phải có khí độ của chính thất. Chẳng qua là một đứa trẻ, nhà họ Thẩm ta lớn như , không đến mức để huyết mạch của mình lưu lạc bên ngoài.
"Vị biểu muội họ Ninh kia cũng ngoan hiền dễ bảo, không phải người khó sống chung.
"Nam Uyển dọn dẹp lại đi, chẳng bao lâu nữa cặp mẹ con đáng thương đó sẽ đưa vào ở."
Không để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của ta, bà ta đỡ tay nha hoàn đứng dậy:
"Thẩm phi trong cung đang mang thai, Thái y chẩn mạch mạnh mẽ như hạt châu lăn, mười phần chắc tám chín là một hoàng tử. Tương lai của nhà họ Thẩm, và tiền đồ của Thẩm phi, đều không thể đo đếm .
"Chỉ tiếc Quý phi nương nương của ngươi đã bị đẩy vào lãnh cung hơn một năm, Hoàng thượng một lần cũng chưa từng nhắc tới.
"Ngươi xem, năm đó nương nương kết oán bao nhiêu, nếu không ai ra tay giúp đỡ, liệu có thể yên ổn sống qua những ngày trong lãnh cung không?"
Bà ta tóm lấy nhược điểm của ta, :
"Ngươi là người thông minh, người thông minh phải biết thời thế. Không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho A Uyên và tỷ tỷ của ngươi."
Lướt qua ta, bà ta lạnh lùng liếc một cái, nhạt:
"Nhớ kỹ, chỉ cần ta còn ở nhà họ Thẩm, sẽ không đến lượt ngươi chủ."
Bà ta thảnh thơi dẫn một nhóm phu nhân quyền quý trong kinh thành ra đình giữa hồ ngắm mai, chỉ để lại ta đứng một mình giữa hành lang gió lùa, lạnh từ đầu đến chân.
Nỗi căm hận như cơn gió dữ quật thẳng vào ta, đốt cháy ngọn lửa giận dữ trong lòng.
Nhưng ta còn chưa kịp ra tay với Thẩm mẫu, thì tin dữ về tai nạn của A Uyên trên trường ngựa đã truyền đến.
Khi A Uyên khiêng về trong cảnh m.á.u me bê bết, Lục Châu cũng áp giải đứa con riêng Thẩm Chiêu về phủ.
Lục Châu đỏ hoe đôi mắt, với ta:
"Tiểu công tử bị thương đều là do nó cố ý. Sau đó không chút hối lỗi, còn hung hăng đánh con ngựa đã giẫm lên tiểu công tử, mắng nó vô dụng vì không dẫm c.h.ế.t tiểu công tử.
"Lục Châu không dám đổ m.á.u dưới chân thành, chỉ có thể áp giải nó về để tiểu thư xử lý."
Ta chỉ liếc qua đứa trẻ đầy ác ý kia một cái, từ chiếc khóa bình an khắc tên Thẩm Niệm An đeo trên cổ nó, liền đoán ra thân phận của nó.
Liên tưởng đến lời đe dọa của Thẩm mẫu, ta lập tức hiểu tất cả – đứa trẻ này mới là người họ chọn thế tử tương lai.
Vậy nên, ta khẽ nhếch môi, đè nó xuống trước đình giữa hồ, rồi với Lục Châu:
"Ngươi rất tốt."
Bẩn tay mình, sao thú vị bằng để m.á.u mủ nhà chúng tàn sát nhau.
Bạn thấy sao?