Thứ cảm thay đổi trong chớp mắt ấy, sao sánh bằng một xấp ngân phiếu cầm chắc trong tay.
Còn loại ngu xuẩn như Ninh Nhược Tuyết, không suy nghĩ mà xông thẳng đến trước mặt ta như thế này, quả thực là dốt nát đến cùng cực.
Nhìn nàng ta sắp ngừng thở, ta vốn không muốn mang trên mình mạng người, liền ném mạnh nàng xuống đất, dùng khăn sữa mẫu chuẩn bị sẵn lau tay, sau đó quay người vào trong thăm con ta.
Ninh Nhược Tuyết bị quăng mạnh xuống đất, há miệng phun ra một búng m.á.u lớn. Toàn thân nàng ta giống như một con ch.ó chết, nằm bất trên mặt đất, không còn sức lực cựa quậy.
Bộ dạng thê thảm với mái tóc rối bù xõa xuống, cuối cùng cũng khiến cơn giận trong lòng ta nguôi đi ba phần.
“Nàng ta muốn gặp con trai mình? Được, để mẫu tử bọn họ đoàn tụ.”
“Nhớ chọn vài lời nguyền rủa cay độc nhất, đem ra giữa nơi đông người cho Thẩm lão phu nhân nghe.
“Nhưng đừng để chúng gặp mặt nhau.”
Dẫu sao, vị phu quân tốt của ta đã bày ra ván bài này, ta tất nhiên phải hồi lễ một phần quà khiến hắn nghẹn khuất mà nuốt xuống.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên tiếng gào thét chói tai:
“Vân Hằng! Ngươi cút ra đây cho ta!”
06
Cánh cửa gỗ chạm khắc bị đá văng tung.
Bên ngoài, Thẩm Niệm An khoác đại bào, cuốn theo cơn gió tuyết mà bước vào.
Sắc mặt hắn tối sầm, còn đen hơn cả bầu trời đang đổ tuyết ngoài kia.
Ngày tỷ tỷ gả ta cho hắn, tỷ từng dặn dò: “Hắn đối xử với muội thế nào, ta sẽ đối xử với muội muội hắn thế ấy.”
Thẩm gia tuy giàu sang không có chỗ dựa quyền lực.
Ta tuy là phu nhân, tỷ ta ở trong cung thâm sâu, chẳng thể bảo vệ ta chu toàn.
Thẩm gia cần quyền thế, tỷ ta cần cầu an ổn cho ta, còn ta cần ngân lượng.
Cuộc hôn nhân giữa ta và Thẩm Niệm An chẳng khác nào ông trời tác hợp.
Nhiều năm qua, hắn vẫn khinh thường tính khí thô lỗ của ta, ta lại ghét mùi phấn son từ đám nữ nhân hắn qua lại.
Nhưng trước mặt người ngoài, ta và hắn luôn đóng trọn vai phu thê kiểu mẫu, che giấu mọi bất hòa.
Chỉ là hôm nay, Thẩm gia đã lên như diều gặp gió, nhà họ Vân của ta thì sa sút.
Hắn không muốn tiếp tục giả vờ nữa.
Khi A Uyên bị ngựa giẫm gãy chân, ta đã sai quản gia mời hắn về.
Nhưng hắn viện cớ bận việc triều chính, mãi chẳng chịu quay về.
Thậm chí, việc gửi thiệp mời thái y, hắn cũng không buồn tốn chút sức lực.
Cho đến nửa canh giờ trước, ta cố ý thả lão nô tỳ thân cận của Ninh Nhược Tuyết ra ngoài.
Hắn chỉ cần gặp ả một lần, đã vội vàng bỏ gió tuyết mà phi ngựa về phủ.
“Đem cặp mẹ con kia giao ra đây!
“Ngươi ở ngay dưới chân thiên tử mà dám ngang nhiên dùng tư hình, ngươi có biết đã ra họa lớn thế nào cho phủ Hầu Gia rồi không?
“Vân Hằng, không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho con trai mình. Ngươi điên rồi, sẽ không ai cứu nổi ngươi đâu.”
Hắn mang vẻ phong trần, gương mặt đầy giận dữ, thế từ đầu đến cuối, hắn chẳng hề hỏi thăm đến A Uyên.
Hắn không hỏi, ta lại muốn .
“Ngươi cha, không nghĩ nên hỏi thăm con trai mình sao? Khi nó bị ngựa giẫm gãy xương chân, khi thái y rạch da nối xương cho nó, đau đến bất tỉnh năm lần, ngươi – kẻ gọi là cha nó – lại chẳng hề có mặt!”
Khi ấy, hắn đang gì?
Hắn đang cùng Thái phó thưởng tuyết, uống trà, cầu xin Thái phó nhận đứa con của ả ngoại thất môn sinh.
Vì đứa con mà hắn thực sự thương, hắn tìm cầu tiền đồ và phú quý.
Thẩm Niệm An vô thức xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái – tác quen thuộc mỗi khi hắn chột dạ.
“Ta đã rồi, A Uyên không phải đứa có tài năng luyện võ. Ngươi cứ ép nó cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, chơi mã cầu. Giờ chân nó gãy, trách ai?
“Ta không trách ngươi hỏng căn cơ nhà họ Thẩm, mà ngươi lại dám trách ta không xoay quanh các người!”
Đối diện ánh mắt lạnh lùng gần như vô cảm của ta, hắn quay đầu đi, tiếp:
“Sự việc đã đến nước này, phủ Hầu Gia không thể để một đứa trẻ tàn phế thế tử. Ngươi cũng đã tổn thương thân thể, khó lòng mang thai nữa…”
Hắn dám chắc như đinh đóng cột rằng chân A Uyên đã hoàn toàn phế.
Vì sao hắn dám chắc?
Chẳng qua là hắn cố ý kéo dài thời gian, không chịu mời thái y, cắt đứt mọi hy vọng của A Uyên.
Lòng dạ hắn, thật muốn moi ra để xem bên trong có màu gì.
Thấy ta mãi không đáp, hắn ngỡ ta đang cân nhắc lời hắn, liền thở phào nhẹ nhõm:
“Hẳn mẫu thân ta cũng đã với ngươi, ta còn một đứa con trai, lưu lạc bên ngoài nhiều năm, chịu đủ khổ sở. Thay vì cố chấp, chẳng bằng đón nó về phủ, nuôi dưỡng như thế tử tương lai bên cạnh ngươi. Vừa giữ thể diện Hầu phủ, lại có người chiếu cố A Uyên.”
Hắn thở dài, ra vẻ đau lòng:
“Ta cha, đây là điều duy nhất ta có thể lo liệu cho A Uyên.”
Bạn thấy sao?