Phù Sơn Tinh Hà – Chương 4

8

Cảm giác này thực sự rất huyên diệu.

Ta thấy chính bản thân mình.....người còn chưa khai mở linh trí.

Ta đưa tay, ra một quyết pháp nhỏ.

Qủa nhiên là thất bại.

Lại Xích Qua trước mặt đang vui mừng khôn xiết cầm cục đá ngó trái ngó phải.

Cuối cùng ta đã chắc chắn mình đang ở trong mộng cảnh của hắn.

Theo lý thuyết, hắn vốn là thần minh sinh ra từ trời đất, sẽ không có lý nào mà bị nhập mộng như .

Trừ phi, thần hồn của hắn đã bất ổn đến mức khó có thể duy trì .

Ta đeo ngọc thạch lên tai.

Nể mặt nó, ta sẽ đưa Xích Qua ra ngoài.

Sau đó cho hắn phải thừa nhận gọi ta là Đại sư tỷ.

“Tiểu Tinh Tử, cuối cùng ngươi đã sắp xuất thế rồi!”

“Tiểu Tinh Tử, ta thủ ngươi ba ngàn năm, ngươi có biết ba ngàn năm nó dài như nào không? Mà tại hạ hiện tại cũng đã tròn năm ngàn tuổi. Đời này của ta phần lớn tuổi tác đều hao phí trên người của ngươi rồi”

“Mặc dù là theo lệnh của Phụ Thần, muốn ngươi nhớ một cái ân của ta cũng không quá phận chứ?”

“Hay là như đi, sau khi ngươi xuất thế, liền gọi ta..... trọng phụ”

“.... Này! Sao ngươi lại đập ta? Nghịch nữ!”

.....

Cái tên này sao lại ồn ào như !

Ta ngửa mặt lên trời thở dài, lại không thể gì!

Trong mộng cảnh của Xích Qua, ta bất quá chỉ là một cái hư ảnh.

Nhưng trước khi đến thế giới này, ta đã từng hắn bảo hộ sao?

Vì sao ta không biết chuyện này?

Rất nhanh, mộng cảnh của Xích Qua đã giải đáp nghi hoặc của ta.

Yêu long ở đầm lầy loạn, Xích Qua phụng mệnh đi trấn áp.

Ngay tại khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi hắn rời đi.

Ta xuất thế.

Cũng giống như Xích Qua, ta là thần minh trời sinh, một thân ẩn chứa thần lực lại ngây thơ vô tri.

Ta vừa mở mắt, lọt vào bên trong chính là gương mặt từ bi của Phụ Thần.

Sau khi Xích Qua trấn áp Yêu long, lại chạy ngay về cung điện của Phụ Thần. Ta chống nạng, vô cùng đắc ý với hắn:

“Đến bái sư sao? Ngươi tới chậm rồi, ta đã là đại đệ tử của Phụ Thần!”

“Đại đệ tử cái gì? Tiểu Tinh Tử, ngươi không nhận ra ta sao? Ta là trọng phụ của ngươi mà”

“Thật là lớn mật, dám tự xưng là trọng phụ của bản thân nữ, kiếm ta đây!”

Ta cùng Xích Qua vừa mới gặp mặt, liền thiếu chút nữa hủy cung điện của Phụ Thần. Bị người đánh một chưởng mới kết thúc cuộc chiến này.

Lại không nghĩ tới, giữa chúng ta còn một đoạn nhân duyên phía trước.

Mộng cảnh của Xích Qua vẫn tiếp tục.

Dải ngân hà lượn lờ như sóng nhẹ nhàng lướt qua, vạn vật thay đổi.

Ta và Xích Qua cùng nhau tu luyện dưới sự dạy dỗ của Phụ Thần suốt sáu ngàn năm.

Trong sáu ngàn năm đó, lần lượt có những sư đệ, sư muội nhập môn, mà ta cùng Xích Qua vẫn đang đấu đá nhau tranh giành thân phận Đại đệ tử.

Phụ Thần không thể không giảng hòa, để chúng ta đồng thời Đại đệ tử.

Ta đối với việc này vô cùng bất mãn, hẹn Xích Qua khi trăng lên ở sườn núi quyết một trận tử chiến.

Xích Qua tới.

Trên mặt có vết thương.

Ta giận tím mặt “ Ai ngươi bị thương?”

Xích Qua hí hửng “ Sao ? Gương mặt tuấn này của ta bị thương, khiến ngươi cảm thấy đau lòng sao?”

“Mặt của ngươi, sao có thể để cho người khác đánh?”

Ta tức giận rút kiếm ra “ Dẫn đường! Bản thần nữ đi báo thù cho ngươi!”

Hắn lại đến vô cùng vui vẻ.

“Dẫn đường nha!”

Ta gấp gáp “ Nhìn ta có hay không tháo hắn tám mảnh!”

“Không nhọc thần nữ tự mình thủ, tiểu thần bất tài, đã tự chặt con quái đó ra thành tám mảnh rồi”

Ánh mắt của Xích Qua lưu luyến trên người ta thật lâu.

Đôi mắt sáng như trăng rằm, như minh châu phát sáng, như ánh sáng rực rỡ của lưu ly.

.....

Lúc trước không cảm giác , bây giờ từ bên cạnh đứng , ánh mắt của tên Xích Qua này lúc ta, sao lại cổ quái như ?

Không biết vì sao, bên tai ta lại vang lên tiếng :

“Thượng thần cùng ngài là mối quan hệ tuẫn nha!”

Ta lắc lắc, muốn cái đem cái âm thanh hoang đường này vứt ra khỏi đầu.

Chẳng lẽ là do ở trong mộng cảnh của Xích Qua quá lâu?

Cho nên ta trở nên không đứng đắn giống hắn rồi.

Trận quyết chiến này, tự nhiên là không thể không dừng lại.

Dù Xích Qua thương thế của hắn không đáng lo ngại, lúc đó ta vẫn dùng lời đầy chính nghĩa từ chối:

“Coi như có thắng ngươi, cũng là thắng không vẻ vang”

Trường kiếm vào vỏ, ta đi mấy bước rồi quay đầu “Lần sau nếu đánh không lại liền gọi ta! Ta và ngươi dù là mối quan hệ cạnh tranh miễn cưỡng cũng có mấy phần nghĩa đồng môn”

“Tuân lệnh thần nữ”

Xích Qua đến đôi mắt cong cong, khó có khi không cùng ta đấu võ mồm “ Lần sau đánh không lại, nhất định tìm thần nữ giúp đỡ”

9

Đại kiếp thiên địa ứng vào khi ta tròn một vạn tuổi.

Phụ Thần gọi ba mươi sáu đệ tử đến chỗ người:

“Ta sẽ ở trong kiếp nạn này viên tịch”

Ánh mắt dịu dàng của Phụ Thần lướt qua gương mặt của mỗi người chúng ta:

“Sau khi ta ngã xuống, vạn vật giáng sinh, các con hãy đi tới tam giới, mỗi người hãy giữ vững chức trách của mình, chớ phụ sự dạy bảo của ta”

Phụ Thần viên tịch.

Chúng ta chưa kịp bi thương.

Phụ Thần đã hóa thành kim quang rực rỡ, bao trùm thiên địa.

Một đám nam nhân nữ nhân quấn da hổ đi ra từ trong huyệt , reo hò vui mừng cho cơn mưa từ trên trời rơi xuống lấp đầy mặt đất nứt nẻ khô hạn.

Một con thú nhỏ sắp chết mở mắt, dưới sự gào thét đau đớn của thú mẹ liếm láp khuôn mặt thú mẹ.

Một vị thần rơi xuống.

Vạn vật sinh sôi.

Ta giao tới Phù Sơn, đem thần tiên ma trong núi đánh mấy lần.

Bọn chúng ngoan ngoãn phục tùng xưng ta chủ.

Một hồ hỏi ta muốn xưng hô như nào.

Ta cao ngạo khoát tay “ Gọi ta là Nữ quân Phù Sơn đi!”

Cứ như , ta ở lại Phù Sơn, thủ hộ ngọn núi này.

Ta trừ gian diệt ác, cứu giúp kẻ yếu, trong đó kẻ yếu nhất mà ta bảo hộ chính là nhân tộc, đã dần dần thành lập quốc gia, mà bên trong lãnh địa của bọn họ cũng xây lên chùa miếu thờ cúng ta.

Công đức vào thân, uy danh của Nữ quân Phù Sơn cũng càng ngày càng bay xa.

Thời gian trôi qua, các tộc nhân dưới sự quản lý của ta cũng dần trở nên ngay ngắn trật tự.

Ta lúc đầu cũng có chiến đấu, càng về sau lại hay ngồi xổm ở đỉnh núi ngẩn người.

Thẳng cho đến khi Xích Qua xuất hiện.

“Tiểu Tinh Tử!Gần ngàn năm không thấy! Có nhớ trọng phụ không?”

Hắn ngồi xổm ở một đỉnh núi khác ta vẫy gọi.

Ta một cách vô cùng chân thành.

Đến rất đúng lúc......ta ngứa tay rất lâu rồi!

Ta cùng Xích Qua đánh suốt ba ngày ba đêm.

Vẫn như cũ bất phân thắng bại.

Ta sớm đã biết kết quả này, cũng không quá quan tâm.

Ngược lại trong mộng cảnh này của Xích Qua, đã để ta thấy một số chuyện mà bản thân không biết....

Hóa ra ngày hôm đó, cũng không phải lần đầu tiên Xích Qua tới Phù Sơn.

Trong suốt ngàn năm, hắn từng tới rất nhiều lần.

Có khi mang bình rượu, tùy ý tiêu sái uống một mình.

Có khi là gặm vài quả dại, trong miệng lẩm bẩm “ Tiểu Tinh Tử, tiểu nương này rất có phong phạm quân đó chứ!”

Cũng có khi, vết thương chằng chịt mệt mỏi nằm trên cành cây.

Ánh mắt lại không sai một ly về phía ta.

“Xích Qua”

Ta lẩm bẩm :

“Ngươi đến tột cùng....”

“Xích Qua! Ngươi đứng đó cho ta~”

Trong một cảnh là hình ảnh ta gọi hắn vô cùng ầm ĩ.

Xích Qua chạy khắp núi “ Ai ai ai.....Đều đánh đến ba ngày, nghỉ một chút đi mà!”

“Ta hôm nay nhất định cùng ngươi quyết thắng bại!” Ta một kiếm bổ xuống đỉnh núi nơi hắn đứng.

“Ngừng! Ngừng Ngừng!”

Xích Qua bỗng nhiên cái thủ thế ngừng chiến “Chỉ có hai chúng ta đánh thì có ý nghĩa gì? Từ biệt đã nhiều năm, các sư muội sư đệ chắc đã học thêm nhiều điều, chi bằng mỗi một ngàn năm chúng ta đều tụ họp luận võ đạo một lần, ngươi cảm thấy như nào?”

Ta vui vẻ đồng ý “Cũng tốt! Ta nhất định phải ở trước mặt sư đệ cùng sư muội đánh bại ngươi, để cho mọi người biết, ai mới là đại đệ tử chân chính!”

Cứ như , những đồng môn của chúng ta mỗi một ngàn năm lại quay trở về thần điện của Phụ Thần.

Năm thứ sáu nghìn, ta cùng Xích Qua chấm dứt trận đánh ở việc ngang tài ngang sức.

Từ trên võ đài đi xuống, mấy sư đệ ghé vào một chỗ.

“Sao lại sinh ra linh trí ...”

“Cái gì linh trí?”

Ta thu hồi kiếm .

Các sư đệ hai mắt nhau, cuối cùng đẩy ra một người “Đại sư tỷ, ta ra một con rối. Chẳng biết vì sao lại sinh ra linh trí, tử vật sinh linh, sợ..... cho thiên hạ”

“Ngươi có dự định gì?”

“Có lẽ là nên hủy để tránh mầm họa” Sư đệ do dự .

Ta trầm ngâm một lát “ Đến cùng cũng là do tạo hóa, sư đệ không bằng đem con rối này giao cho ta đi”

Sư đệ như trút gánh nặng “Vậy liền đa tạ sư tỷ!”

Ta từ trong tay sư đệ nhận lấy con rối lớn bằng lòng bàn tay.

Nó quả thật là có linh trí.

Giống như biết ta cứu nó một mạng cho nên liền thân mật cọ xát tay ta.

Ta đem người rối này mang về Phù Sơn.

Cũng vì hắn ta mà đặt tên là Thương Hà.

10

Thời gian sống ở Phù Sơn quá mức nhàm chán.

Cho nên ta liền dạy Thương Hà chuyện và tu luyện.

Ngày Thương Hà mở ra linh căn, hắn hỏi ta “ Nữ quân, vì sao ta lại giống như những người khác đều gọi ngài là Nữ quân? Rõ ràng ta cùng bọn họ khác biệt”

Ta có chút buồn hắn “ Khác biệt chỗ nào?”

“Ta ngài chỉ dạy!” Thương Hà vô cùng kiêu ngạo “ Hồ Ly bọn chúng đều là bản thân chúng tự mình tu luyện, ta lại ngài chỉ bảo! Nữ quân, ta có thể bái người Sư tôn không?”

Ta suy nghĩ một lát rồi gật đầu:

“Được, ngươi phải chăm chỉ tu luyện, không thể mất mặt uy danh của Nữ quân Phù Sơn”

“Sư tôn!” Thương Hà vui vẻ đem đầu đặt dưới lòng bàn tay của ta.

Ta sờ lên đầu hắn.

Mọi thứ có một là sẽ có hai.

Cho nên khi ở dưới chân núi ta nhặt một tiểu nam hài đang thoi thóp, ta không chút do dự liền quyết định đem hắn ôm về trên núi.

Tên của nhị đệ tử liền viết ở trong tã lót.

Cơ Độ.

Ta mặc dù nguyện ý dạy dỗ đệ tử, không có kiên nhẫn để chăm sóc một đứa trẻ.

Đang lúc lo lắng thì Thương Hà xung phong nhận việc “ Sư tôn, liền để ta tới chiếu cố sư đệ cho!”

Đôi mắt ta sáng lên “ Như thế rất tốt! Ở trong Phù Sơn cũng không có người dám đả thương đệ tử của ta. Ngươi chiếu cố Cơ Độ, ta lại để cho mấy người Bạch Ly ở bên cạnh chiếu cố cùng....”

“Lãnh Hương Quân! Bỏ rượu của ta xuống!”

Xích Qua ở một nơi bí mật gần đó, trên người đầy vết thương.

Lại híp mắt ta đang truy sát Lãnh Hương Quân khắp đỉnh núi.

Ta ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Xích Qua, vì sao ngươi không hiện thân?”

Ta mở miệng hỏi.

Đáng tiếc, người trong mộng sẽ không cho đáp án.

Nhân tộc thọ mệnh ngắn ngủi lại thông minh dị thường.

Cơ Độ khi vừa mới tròn hai mươi tuổi, tu vi đã ngang bằng với Thương Hà.

Hai người này rất có bộ dáng giống với ta cùng Xích Qua năm đó.

Trước mặt ta, huynh đệ hòa thuận lại bí mật cạnh tranh nhau.

Hôm nay ta dạy Thương Hà tâm pháp.

Ngày mai sẽ bị Cơ Độ quấn lấy đòi chỉ đạo kiếm thuật.

Lại có tiểu hồ ly Bạch Ly thi thoảng sự.

Lãnh Hương Quân lại sai tiểu đệ đi trộm kho rượu ngon của ta.

Thời gian ở Phù Sơn, càng lúc càng nhộn nhịp.

Càng lúc càng tùy ý.

Thẳng đến ngày luận võ đạo tiếp theo, Xích Qua cũng chưa từng xuất hiện.

Trong mộng cảnh ta dùng tinh bàn để truy tìm tung tích của hắn.

Bên ngoài giấc mộng, ta lơ lửng giữa không trung Xích Qua cùng Thiên Ma ngoài biên giới chém .

Hắn toàn thân đẫm máu, một thân áo đỏ như lửa sáng rực bỏng mắt người .

Chiêu thức ác liệt lại không ngăn nổi thiên ma vô tận.

Xích Qua lấy kiếm chống xuống đất, không biết bao nhiêu lần cầm lên hạ xuống.

“Ngươi có phải quá phách lối hay không?”

Hơi thở hắn nặng nề, lại một kiếm lạnh thấu xương đâm xuống, Thiên Ma đau đớn, gào thét hóa thành tro bụi.

“Bỏ lỡ lần tỷ thí, lần sau gặp lại có khi ta liền gọi ngươi là Đại....”

“Xích Qua!”

Thiếu niên kinh ngạc ngẩng đầu.

Bên trong đôi mắt hạnh chiếu ra hình ảnh ta mặc y phục màu trắng mái tóc đen dài như mực, một kiếm xé trời, khí thế như lửa “ Còn cố chống đỡ, vì sao không gọi ta?”

Hắn lấy lại tinh thần, một tiếng, ánh sáng trên thanh kiếm cũng không che giấu sự rung trong đáy mắt:

“Đến, để cái loại vật ngu xuẩn này có thêm kiến thức về sự lợi của Nữ quân Phù Sơn chúng ta!”

Hôm đó, ta cùng Xích Qua chiến đấu với ba nghìn thiên ma.

Cũng là ngày hôm đó ta rốt cuộc biết những vết thương thỉnh thoảng xuất hiện trên người Xích Qua là từ đâu ra.

Thiên định lại lựa chọn hắn chống lại Thiên ma.

“Xích Qua” tàn hồn của thiên ma cuối cùng trên đầu kiếm dần tiêu tán, ta khó chịu mở miệng “Vì sao lại không với ta?”

Hắn lau đi vết máu trên mặt “Đây không phải là sợ ngươi lo lắng sao?”

Ta há miệng lại không có cách nào phản bác.

Ngược lại hắn hì hì “ Dù sao Nữ quân Phù Sơn lòng dạ từ bi, thậm chí đối với đối thủ một mất một còn như ta có chết thì cũng sẽ đau buồn mất mấy ngày, đúng không?”

“Tai họa thường sống ngàn năm, ta ngươi so với ta còn sống lâu hơn đấy”

Lúc đó ta hậm hực trả lời.

Lại không nghĩ tới một câu thành sấm.

Tinh Hà dập tắt.

Bổ Thiên Thạch còn thiếu chút nữa là thành.

Mà ta là nữ thần sinh ra từ tinh hà, chỉ còn cách lấy thân hiến tế.

11

Thương Hà cùng Cơ Độ gần như sụp đổ.

Bạch Ly tìm khắp tam giới cũng không có giải pháp.

Lãnh Hương Quân đem rượu ngon hắn cất giữ bày đầy Thần Cung.

Mọi thứ đã trở về như lúc đầu, khiến ta vô cùng mệt mỏi.

Những chuyện này ta đã trải qua một lần.

Nhưng đây là mộng cảnh của Xích Qua.

Ta thấy những chuyện mà bản thân chưa từng thấy của Xích Qua.

Thiếu niên sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng.

Ta nhận ra, đó là pháp quyết giam cầm.

“Tiểu Tinh Tử, ta sẽ bắt ngươi đi.”

“Là ta trói buộc ngươi, mới khiến ngươi không có cách nào hiến thế, đây không phải lỗi của ngươi”

“Ngươi vẫn là nữ thần quang minh, còn ta nguyện ý gánh chịu mọi hậu quả”

Hắn lẩm bẩm.

Nhưng ta biết rõ Xích Qua sẽ không.

Hai chúng ta đều thấm nhuần giáo dưỡng của Phụ Thần.

Phụ Thần viên tịch, vạn vật sinh sôi.

Chúng ta là đứa con mà Thiên địa sinh ra sao lại có thể vì tư dục của bản thân mà khiến vạn vật không còn nơi sống.

“Tiểu Tinh Tử....”

Xích Qua hai mắt đỏ bừng, pháp quyết trên đầu ngón tay cũng dừng lại.

Cuối cùng, linh lực trào ra biến thành kim quang bay khắp núi sông.

Thổi đến chỗ ta khiến hoa rơi đầy đầu.

Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Thương Hà cùng Cơ Độ: “Được rồi, đã là thần tiên ngàn tuổi rồi, sao lại khóc nhè nữa?”

“Còn có Bạch Ly cùng Lãnh Hương Quân, các ngươi đều đã là lão già vạn tuổi cũng không biết xấu hổ sao?”

“Đừng khóc, ta cũng không phải biến mất”

“Khi nào các ngươi muốn thấy ta, thì hãy cứ ngắm những vì sao trên trời”

Cuối cùng, ta đem Bổ Thiên Thạch từ trong người lấy ra ngoài, giao nó cho Thương Hà “ Đây là Bổ Thiên Thạch, là viên đá năm đó Nữ Oa luyện hóa vá trời. Mà ta cũng sinh ra từ hòn đá này”

“Ngươi như ta, dùng linh lực luyện hoá nó”

“Đợi có một ngày, Thiên địa gặp đại kiếp liền dùng khối đá này hóa giải”

Thân thể ta dần dần tan biến hóa thành hàng vạn vì sao.

Trong tay ta cầm một đóa hoa thược dược run rẩy trong gió gần như muốn tàn lụi.

Ta sinh lòng thương , phân ra một tia linh lực cuối cùng thả xuống người nàng.

Sinh tại tinh hà.

Quy về tinh hà.

Ánh sao rực rỡ, cuối cùng vẫn lụi tàn.

Hàng vạn ngôi sao nhỏ cuối cùng ngưng tụ thành dải ngân hà lấp lánh.

Ta vẫn đi.

Lạc tinh như mưa, phủ khắp Phù Sơn.

Mà gốc thược dược kia, cũng ở bên trong mưa sao băng mà hóa hình người.

Thương Hà và những người ở đây đều thấy rõ gương mặt nàng giống hệt ta, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Đưa nàng trở về Thần cung.

Xích Qua thì chờ sau khi bọn họ rời đi, liền hiện thân đi vào nơi ta viên tịch.

“Tiểu Tinh Tử, ta có biện pháp”

Hắn tiếp một ngôi sao nhỏ rớt lại, thận trọng nâng niu ôm nó vào trong lòng “ Ngươi chờ ta một chút, Tiểu Tinh Tử”

Trong lòng ta vô cùng buồn bực.

Giống như.... biết tên ngốc này muốn gì.

Ngón tay Xích Qua tạo thành thủ thế, khẽ chạm vào mi tâm.

Đầu ngón tay hắn run rẩy, đem thần hồn của mình từ nhục thân kéo ra.

“ Ngươi đóng giữ tại biên giới, cùng đám ma vật ngu xuẩn kia không chết không thôi”

Thân thể Xích Qua trong suốt uể oải một bên chỉ thần hồn kia, một bên lại chỉ bản thân đắc ý “ Ta đi tìm Tiểu Tinh Tử, dù cho có mất vạn năm đi nữa, cũng sẽ đem nàng tìm về”

Thần hồn ngây ngốc gật nhẹ đầu, hóa thành một vệt sáng biến mất phía chân trời.

Xích Qua thì đi vào Ngân Hà.

Những chấm sao nhỏ nhiều bất tận, hắn chậm rãi rong chơi trong đó:

“Cái này là một mảnh của Tiểu Tinh Tử, cái kia cũng là một mảnh của Tiểu Tinh Tử”

Hắn từ trong ngân hà nhặt những mảnh thần hồn của ta, ngàn năm vạn năm không biết mệt:

“Đây là Tiểu Tinh Tử của ta, đó cũng là Tiểu Tinh Tử của ta...”

“Xích Qua...”

Ta ngẩn ngơ lau đi nước mắt trên mặt.

Hóa ra thần cũng sẽ rơi lệ.

Ta đi theo Xích Qua đi qua toàn bộ ngân hà.

Hắn cuối cùng cũng thu thập đủ thần hồn của ta.

Ngàn vạn mảnh vỡ, đều hắn dùng thần hồn bản thân để dưỡng, từ từ ngưng tụ lại.

Lâu dần, thần hồn Xích Qua so với ta càng thêm yếu ớt hơn.

Thân hình đơn bạc phảng phất như lúc nào cũng có thể tiêu tán.

“Tiểu Tinh Tử, tiểu linh thú ngươi nuôi vẫn còn đang chờ ngươi”

“Ta đã truyền thư cho nàng, bảo nàng đi Bất Chu Sơn chờ. Ta cũng sẽ ở lại nơi đó, để lại Phạm Sinh Cảnh”

Hắn , dịu dàng “ Đại sư tỷ, vạn tuế vô lo”

.....

“Nữ quân!” Mộng cảnh tiêu tán, Ban Ban xuất hiện trước mắt ta “ Ngài....sao ngài lại khóc?”

12

Ta không kịp trả lời.

Nắm lấy tay của nàng, lắc người một cái liền đi tới nơi cuối cùng trong cung điện.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Đèn lưu ly bị Tích Hạc ôm vào trong ngực, và thứ nhảy nhót bên trong chính là Hồng Liên Hỏa mà ta không thể nào quen thuộc hơn.

“Lấy ra” Ta lạnh lùng .

Tích Hạc đem đèn lưu ly ôm càng chặt “ Tới trước trước, Sư tổ chẳng lẽ còn muốn cùng ta cướp đoạt?”

“Lấy ra!” Sự kiên nhẫn của ta hoàn toàn mất hết, trong tay kết thành pháp ấn, dự định trực tiếp xông vào đoạt lấy.

Tích Hạc lui về phía sau nửa bước “ Khoan đã! Nếu như Sư tổ muốn cái đèn lưu ly này, Tích Hạc nguyện ý dâng lên! Chỉ cầu Sư tổ ban Bổ Thiên Thạch cho Tích Hạc!”

Ta không một lời, đem pháp ấn trong tay đánh ra.

Lại bị một đạo kiếm quang chặn lại.

“Sư tôn!”

Thương Hà ngự gió tới, ngăn trước mặt ta “ Cầu sư tôn tha cho Tích Hạc một mạng!”

“Ngươi có mặt mũi ở trước mặt ta cầu ?”

Ta cảm thấy tức “ Thương Hà, trước khi ta viên tịch đem Bổ Thiên Thạch giao phó cho ngươi là để ngươi có thể ứng phó một đại kiếp của Thiên Địa. Mà ngươi, lại đưa cho một hoa bổ sung khuyết thiếu trời sinh.... Thương Hà, ngươi không xứng thần!”

Nói xong, ta vung một chưởng hướng thẳng vào linh căn của Thương Hà.

Thần sắc Thương Hà đại biến, rút kiếm ra ngăn cản.

Lại bị một chưởng này của ta đánh lui mấy chục bước.

“Sư Tôn!”

Hắn hai mắt không thể tin, đuôi mắt dần dần nhiễm đỏ “ Người....lại muốn hủy đi linh căn của ta..”

Ta không muốn nhiều lời, phi tới.

Dưới sự phát toàn lực, Thương Hà không chống đỡ nổi một hiệp với ta.

Ngay thời điểm ta muốn phế đi tu vi của Thương Hà, Cơ Độ một thương đâm tới, đem ta tạm thời lui lại:

“Sư tôn! Người muốn phế tu vi của Đại sư huynh?”

“Hai người các ngươi, đức không xứng vị”

Biểu cảm của ta vô cùng lạnh nhạt “Không bằng đem một thân tu vi trả lại Thiên Địa, trợ giúp những người lòng mang chính nghĩa, thương xót chúng sinh trở thành thần minh chân chính”

“Sư tôn, người thậm chí cả ta cũng...”

Cơ Độ im lặng ta, sau một lúc lâu hắn tự giễu một tiếng:

“Được, mệnh ta là do sư tôn cứu, nếu sư tôn muốn liền lấy đi”

“Tiểu sư tôn!”

Tích Hạc kêu lên thất thanh “ Không , Tiểu sư tôn!”

Cơ Độ toàn thân trấn .

Hắn không quay đầu lại, gian nan mở miệng cầu xin:

“Sư tôn, có thể....bỏ qua cho Tích Hạc không? Nàng trời sinh tính kiêu ngạo, nếu vô pháp tu luyện....”

Ta chậm rãi thả tay xuống.

“Tích Hạc, nếu ngươi giao ra đèn lưu ly cùng Bổ Thiên Thạch ta sẽ nương tay với hai vị sư tôn của ngươi”

“Tích Hạc” Không biết Lãnh Hương Quân xuất hiện trong điện từ lúc nào, sắc mặt tái nhợt thiếu nữ đang ôm đèn lưu ly nhẹ giọng khuyên bảo “ Giao Bổ Thiên Thạch ra đi”

“Lãnh Hương Quân, sao ngươi có thể đối với ta như ...”

Mặt mũi Tích Hạc tràn đầy nước mắt, không thể tin “ Không có Bổ Thiên Thạch, ta liền trở thành phế vật! Ai còn nguyện ý tâm phục khẩu phục gọi ta một tiếng thần nữ Phù Sơn?”

Ta lạnh nhạt nàng “ Hai vị sư tôn của ngươi cũng không bù lại cái hư danh này sao?”

Tích Hạc sững sờ.

Ánh mắt của nàng lưu luyến giữa Thương Hà cùng Cơ Độ.

Nửa ngày sau, bàn tay ôm lấy đèn lưu ly cũng chậm rãi buông ra.

Ta đi lên một bước.

Nàng ta bỗng nhiên ôm chặt lấy đèn lưu ly, biểu cảm điên dại “ Tại sao ngươi muốn bức ta? Ta mới không muốn cho ngươi Bổ Thiên Thạch! Ngươi lại đi hiến tế bản thân một lần nữa không phải là rồi sao! Đều là ngươi bức ta! Đều là do ngươi!”

Ánh sáng bảy màu trong ngực Tích Hạc càng lúc càng sáng, nàng ta âm ngoan ta “Tinh Chỉ! Ngươi rất muốn cái đèn lưu ly này đúng không? Được, ta cho ngươi! Ngươi tự phế tu vi, nếu không ta sẽ đem Bổ Thiên Thạch và Đèn Lưu Ly đồng quy vô tận!”

“Ngươi dám!” Sắc mặt ta khẽ biến.

Dưới chân khẽ , Thương Hà cùng Cơ Độ đã chạy tới đứng trước mặt Tích Hạc.

“Các ngươi cũng muốn ta tự phế tu vi?” Ta đã không còn bất kỳ cảm gì.

Cơ Độ quỳ xuống trước mặt ta, không một lời.

Thương Hà ngập ngừng “ Sư tôn...”

“Hay lắm” Ta lạnh.

“Tinh Chỉ!” Lãnh Hương Quân bay tới trước mặt ta “ Ngươi muốn gì?”

Ta siết chặt ngọc thạch trong tay.

Lúc Tích Hạc định hủy Bổ Thiên Thạch, ta đã đem nó gỡ xuống.

Hai tay ta kết ấn, đặt giữa mi tâm.

Đôi mắt mừng rỡ của Tích Hạc bỗng nhiên cứng đờ.

Ta như dạo chơi bước tới, đi qua giữa Thương Hà cùng Cơ Độ.

Lại từ trên người Tích Hạc đang đứng im lấy ra Đèn Lưu Ly.

Hồng Liên Hỏa yếu ớt tỏa sáng trước mặt ta.

Ta đưa tay chạm vào hỏa diễm đang nhảy nhót, Hồng Liên Hỏa có thể thiêu đốt Thiên Địa ngoan ngoãn như một con thú nhỏ.

“Xích Qua”

Ta đem đèn lưu ly đặt lại gần mi tâm, đem một sợi thần hồn yếu ớt này bỏ vào trong linh đài “ Ngươi chờ ta một chút”

13

Trở lại vị trí cũ.

Ta buông ngọc thạch ra.

Tích Hạc thuận theo mắt ta về trong vòng tay của mình.

Đèn lưu ly vẫn còn ở đó, chỉ là đã mất đi ngọn lửa bên trong.

Sắc mặt Tích Hạc trở nên trắng bệch:

“Ngươi.... ngươi mà là người nắm giữ phép tắc ở nơi này?”

“Ngươi đây ngược lại đánh giá cao ta rồi”

Ta tự nhiên đem ngọc thạch đeo trở về vành tai “ Chỉ là chủ nhân Phạm Sinh Cảnh đã đem phép tắc nơi này giao cho ta thôi”

“Sư tổ, tha mạng...”

Chân Tích Hạc mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Ta mỉm .

Vung ra một pháp quyết đem Tích Hạc giam cầm trong trận.

Quay người đi tới chỗ Thương Hà cùng Cơ Độ:

“Thương Hà, năm đó ngươi là con rối mà sư đệ ta chế tạo ra. Cơ duyên xảo hợp, sinh ra linh trí. Sư đệ không muốn gánh vác phần nhân quả này muốn hủy đi để tránh mầm hoạ, cho nên ta đưa tay gánh lấy”

“Ta dạy cho ngươi chuyện, tu hành, giúp ngươi thành thần”

“Ngươi bây giờ một thân gánh vác trách nhiệm Thiên Địa tâm tính bất chính, không xứng thần”

“Hôm nay ta hủy bỏ một thân tu vi của ngươi, nghĩa sư đồ đến đây kết thúc. Từ giờ ngươi thành tiên hay nhập ma đều cùng Nữ Quân Phù Sơn ta đây không còn quan hệ”

Lúc ta đến việc hủy bỏ tu vi, Thương Hà vẫn không có phản ứng gì.

Nhưng khi nghe đến nghĩa sư đồ kết thúc hắn lại bỗng nhiên ngẩng đầu.

Sắc mặt hắn tái nhợt, chậm rãi quỳ xuống níu lấy chân váy ta:

“Ta....không muốn! Sư tôn, cầu người đừng bỏ rơi ta!”

“Sư tôn, người phế đi tu vi của ta cũng , ta có thể không chiến thần ta không thể không đệ tử của người”

“Sư tôn....”

Hắn đau đớn “ Xin đừng bỏ rơi ta”

Ta nhẹ nhàng phất tay.

Một thân tu vi của Thương Hà cứ như hóa thành ánh sáng vàng tiêu tán bên trong Thiên Địa.

Ta từ trong tay hắn kéo gấu váy lại.

“Cơ Độ ngươi năm đó bị bỏ rơi tại chân núi Phù Sơn, cũng là ta mang ngươi về Phù Sơn thu đệ tử”

“Ta không có kiên nhẫn chăm sóc trẻ nhỏ, cho nên việc chăm sóc ngươi phần lớn là do Thương Hà cùng các quái trong núi . Nhưng những chuyện dạy dỗ, ta chưa hề mượn tay người khác”

“Ngày đó ta không dạy ngươi vì tư dục bản thân mà phớt lờ đi chúng sinh thiên hạ”

“Thiên hạ rộng lớn, cũng không nên tồn tại loại thần minh như . Hôm nay ta cũng sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, từ đây sư đồ nghĩa cắt đứt, tương lai không còn liên quan đến nhau”

“Tạ sư tôn!”

Cơ Độ cúi đầu chạm đất, giọng run rẩy.

Tai mắt thần minh cực nhạy, ta nghe thấy âm thanh nước mắt rơi xuống đất.

Nhưng ta cũng không quay đầu lại, quạt xếp vung lên.

Trả lại tất cả những tu vi kia cho trời đất, đi về phía Tích Hạc.

“Ngươi không qua đây! Không qua đây!”

Búi tóc nàng ta rơi xuống tán loạn, nước mắt giàn dụa, nào còn bộ dáng thướt tha xinh đẹp như lúc trước:

“Không muốn! Không muốn! Sư tổ, Ta sai rồi, không muốn!”

“Tích Hạc, ngươi trời sinh khuyết thiếu, vốn không có cơ hội hóa hình. Thời điểm ta viên tịch, sinh lòng thương cho ngươi một tia linh lực mới giúp ngươi có cơ hội biến hóa.”

“Ngươi vì tư lợi, muốn đem Bổ Thiên Thạch chiếm thành của riêng”

“Hôm nay ta lấy ra Bổ Thiên Thạch, về sau như nào liền xem vào tạo hóa của bản thân ngươi”

Ta đưa tay, từ trong tim của Tích Hạc lấy ra viên đá thất sắc.

Nàng ta tu vi thấp, một thân pháp lực hầu hết đều xuất phát từ Bổ Thiên Thạch.

Mất đi nó, Tích Hạc như hoa héo, nhanh chóng mất đi linh khí.

Vốn dĩ khuôn mặt có bảy phần giống ta giờ chỉ còn lại ba phần.

Làm xong tất cả, ta mang theo Bổ Thiên Thạch cùng thần hồn của Xích Qua, bước đi không ngoảnh đầu lại.

“Nữ quân, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu ạ?”

Ban Ban mặt mày tràn đầy hứng khởi, vui vẻ hỏi ta.

“Ta muốn đi ra vùng biên giới”

Ta sờ lên mi tâm, biểu cảm bỗng nhiên trở nên dịu dàng “ Đi đón một người....”

“Người nào?”

“Một người vẫn luôn chờ ta từ rất lâu rồi”

>

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...