Khi cầm tờ giấy ly hôn trên tay, ta thở dài nặng nề:
“Anh muốn gặp Phẩm Gia.”
Đến lúc này, ta mới nhớ đến việc gặp con trai.
Tôi gật đầu:
“Có thể, sau này vào thời gian đã hẹn, đều có thể gặp nó, miễn là thu xếp .”
Kiếp trước, ta cũng có quyền tự do thăm con.
Nhưng vì bận rộn, ta thường xuyên lỡ hẹn.
Tôi đã mất hết kiên nhẫn đợi ta, con cái cũng thế.
Ai ngờ cuối cùng hai đứa con út lại quay lưng chống đối tôi.
Có lẽ, tiền bạc khiến người ta dễ dàng quên đi thù hận.
Tôi xoay người bước đi.
Anh ta hỏi tôi:
“Em không buồn sao?”
Tôi ngoái lại:
“Tôi đã từng buồn, giờ thì không. Bây giờ, mọi thứ đã lắng xuống từ lâu. Anh muốn thấy tôi buồn sao?”
Anh ta lắc đầu, một câu tạm biệt.
Tôi cũng quay lưng, không ngoảnh lại.
Ngay hôm sau, tôi bán 50% cổ phần trong tay mình cho giám đốc Kim.
Từ đây, giám đốc Kim nắm giữ 90% cổ phần của “Ninh Báo”, trở thành người duy nhất quyết định mọi thứ.
Lục Phúc bị tước hết quyền lực, ngoài việc viết bài theo cầu của giám đốc Kim, ta không còn quyền hạn gì khác.
Toàn bộ “Ninh Báo” nhanh chóng thay đổi đội ngũ, tập trung phát triển mảng giải trí.
Lục Phúc tức giận đến phát điên.
Anh ta tìm đến nhà mẹ tôi, chất vấn tôi:
“Em là kẻ tham lợi vô nghĩa, toàn dối. Em lừa ký thỏa thuận rồi bán cổ phần cho đối thủ, để ‘Ninh Báo’ rơi vào tay một kẻ tầm thường. Đây là hành vi phản bội, tội đáng muôn chết!”
Tôi lặng lẽ ta nổi điên, trong lòng chỉ cảm thấy vui sướng.
Có thể khiến ta mất kiểm soát đến mức này, chứng tỏ tôi rất tốt.
Sau khi trút hết cơn giận, thấy tôi không có phản ứng gì, ta chỉ cảm thấy khó tin:
“Sao em có thể như thế này?”
Tôi bình thản đáp:
“Anh lừa tôi một lần, tôi lừa một lần, coi như hòa.”
“Em đang trả thù ? Em hận đến mức này sao?”
“Chẳng lẽ không nên?”
“Từ lần đầu mập mờ với Châu Nhược Yên, đã không còn là chồng của tôi. Từ khi phô bày cảm dành cho ta trước mặt Phẩm Gia, đã không còn là cha của thằng bé. Anh không xứng chồng, cha.”
Anh ta sững sờ, bối rối:
“Em biết từ lâu rồi, nên em mới gửi Phẩm Gia đến chỗ mẹ em, không để nó gặp ?”
“Đúng .”
“Phẩm Gia từng khuyên giữ khoảng cách với Châu Nhược Yên. Anh bắt nạt nó còn nhỏ, không để tâm.”
“Nhưng có biết không, nó là vì gia đình này, vì muốn giữ hình ảnh một người cha tốt trong lòng nó, vì muốn gìn giữ hy vọng về một gia đình hạnh phúc. Nó đã cố gắng hết sức để cho gia đình này tốt hơn, đã hủy tất cả.”
“Anh hủy hoại hy vọng và giấc mơ của nó, hủy hoại và hạnh phúc của tôi. Anh chính là kẻ có tội, và đáng bị trừng !”
Tôi giận dữ hét lên, trút hết nỗi tức giận đã dồn nén hai kiếp.
Anh ta mấp máy môi, không gì, loạng choạng rời khỏi nhà mẹ tôi, dáng vẻ như một con ch.ó mất chủ.
Buổi tối, tôi ngồi xuống chuyện nghiêm túc với Phẩm Gia về việc tôi và cha thằng bé ly hôn.
Khuôn mặt non nớt của con đầy vẻ hoang mang, nước mắt tràn ra khóe mắt ngay tức thì.
“Mẹ, có phải tại con không? Tại con với mẹ chuyện của ba và Châu Nhược Yên phải không?”
“Không phải đâu. Là vì ba mẹ không còn nhau nữa. Những người không nhau, không cần thiết phải gượng ép ở bên nhau. Nếu cứ cố, đó mới là sự phạm và hôn nhân.”
“Mẹ không thích bị người khác lừa dối. Con với mẹ chuyện đó, là giúp mẹ tránh lãng phí thời gian vào người không xứng đáng. Thời gian của chúng ta rất quý giá, nên dành cho những người và những việc xứng đáng hơn.”
“Và con phải tin mẹ. Mẹ là người lớn, sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Con không cần và không nên gánh vác cuộc đời mẹ.”
“Con chỉ cần sống tốt cuộc đời của con là đủ tuyệt vời rồi. Ngoài ra, mẹ muốn với con rằng, dù mẹ và ba ly hôn, chúng ta vẫn con. Mẹ con, nên mẹ mới không để con tham gia vào chuyện này, đưa con về ngoại sớm.”
“Ba con, nên ba đã để lại 20% cổ phần cho con. Số cổ phần đó mẹ đã bán, tiền dùng để đầu tư và tiết kiệm, tất cả đều là chuẩn bị cho tương lai của con.”
“Vẫn câu đó, con không cần gánh trách nhiệm cho cuộc đời người khác. Chỉ cần không phụ cuộc đời mình, mẹ sẽ rất tự hào về con.”
Thằng bé từ từ ngừng khóc, ngoan ngoãn dựa vào lòng tôi, không gì thêm.
Tôi cũng im lặng, những đám mây thay đổi ngoài cửa sổ, tâm hồn hiếm khi bình yên đến thế.
Kiếp này, tôi có con trong lòng, thoát khỏi cuộc hôn nhân vô vọng, tích lũy một khoản tài sản lớn, và cắt đứt mọi cơ hội của Lục Phúc.
Tôi đã rất tốt.
Tôi không nên tiếp tục chìm đắm vào quá khứ, mà phải hướng đến tương lai.
Trong thời đại đầy biến này, lần này, tôi sẽ không để thời đại đè bẹp mình, mà sẽ trở thành người dẫn đầu xu hướng, cưỡi gió đạp sóng.
Bạn thấy sao?