05
Tôi đang chờ cơ hội.
Trong buổi họp đầu tiên, giám đốc Kim đích thân tham dự.
Giữa ông và Lục Phúc xảy ra tranh cãi gay gắt về hướng vận hành của “Ninh Báo”.
Đúng như dự đoán của Lục Phúc, giám đốc Kim muốn tòa báo nhanh chóng sinh lời, đề xuất tập trung vào những nội dung dễ tiếp cận như tin tức về người nổi tiếng, câu chuyện lạ, thông tin điện ảnh.
Ông hy vọng báo sẽ gần gũi, dễ hiểu, đông đảo công chúng đón nhận.
Lục Phúc, ngược lại, kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình.
Anh ta không muốn hạ thấp giá trị của báo, mong muốn đưa vào những nội dung có trọng lượng, mang tính học thuật.
Đó không phải là hướng đi sai, không phải tất cả mọi người đều thích sự cao sang.
Thứ gần gũi, dễ hiểu với tầng lớp bình dân có lẽ ưa chuộng hơn.
Cả hai người không hẹn mà cùng về phía tôi, chờ tôi đưa ra quyết định.
Tôi mỉm , :
“Hay là thử dành vài trang riêng cho từng hướng, hoặc chia báo thành hai phiên bản A và B, để thị trường tự đưa ra câu trả lời.”
Giám đốc Kim ngay lập tức đồng ý.
Chỉ có Lục Phúc là mặt lạnh tanh.
Buổi tối, ta chất vấn tôi:
“Báo chí là sinh mạng của chúng ta, sao có thể để giám đốc Kim muốn gì thì ? Vợ chồng là một thể, mặt mũi của bị tổn thương, chẳng phải em cũng mất mặt sao?”
Tôi kìm nén sự bực bội trong lòng, nhẹ nhàng trấn an ta.
“Lục Phúc, trước đây chúng ta vận hành báo như một cửa hàng gia đình, vì thế mới khiến nó đi vào bế tắc. Bây giờ chúng ta cần một luồng gió mới. Nếu tôi chỉ đứng về phía , không giữ sự công bằng, thì chẳng khác nào đẩy giám đốc Kim ra đi.”
“Ba tháng nữa, chúng ta sẽ không còn vốn, cũng không còn đồ cưới để cầm cố, đến lúc đó phải sao? Vì , tôi không thể ủng hộ , tôi phải đứng về phía công bằng, mong hiểu cho tôi.”
“Hơn nữa, lý tưởng của quá lớn lao. Anh muốn một tờ báo có phong cách, hiện tại chúng ta không có nguồn tư liệu độc quyền, không mời những người nổi tiếng, cũng không thị trường chấp nhận. Nếu tiếp tục con đường cũ, chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình. Tại sao không thử linh hoạt hơn?”
“Nhưng dù có thay đổi, cũng không nên hạ thấp đến mức tầm thường như . Anh đã có thể viết tiểu thuyết, đã nghĩ ra vài ý tưởng…”
“Anh chắc chắn chứ?”
Tôi cắt ngang.
Anh ta im lặng.
Anh ta không tự tin.
Còn tôi, tuyệt đối không thể để ta tiếp tục con đường trở thành nhà văn nổi tiếng như kiếp trước.
Tôi thở dài:
“Một con đường chưa rõ kết quả và một con đường độc giả thích, tôi nghĩ ai cũng biết nên chọn thế nào. Hãy thử xuất bản báo với hai phiên bản A và B trong vài kỳ. Thị trường sẽ tự đưa ra lựa chọn.”
Lục Phúc không đồng với tôi, buồn bã rời đi.
Đêm đó, ta thở dài không ngớt.
Tôi cũng không ngủ , tôi nhớ con trai.
Tôi cần nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện ở đây để đón con về.
06
Sau vài số báo thử nghiệm, giám đốc Kim đã chiến thắng.
Phiên bản A của tờ báo, với nội dung giải trí, đón nhận nồng nhiệt hơn.
Ngay cả những câu chuyện tầm phào về các ngôi sao hạng B, hạng C cũng nhận phản hồi tích cực từ độc giả.
Đây là thời đại mà ngành giải trí đang lên ngôi.
Mọi người thoát khỏi sự kìm kẹp của thời chiến tranh và giai đoạn suy thoái kinh tế, tích lũy chút của cải, và họ khao khát khám một thế giới bên ngoài đầy màu sắc.
Showbiz hào nhoáng, lộng lẫy đã thu hút ánh của tất cả mọi người.
Những ca khúc chuyển thể từ Nhật Bản tràn ngập khắp các con phố.
Phim truyền hình lãng mạn, đầy bi kịch với những nữ chính đau khổ lấy đi biết bao nước mắt của khán giả.
Thị trường điện ảnh cạnh tranh khốc liệt với hàng loạt bộ phim đặc sắc đua nhau ra mắt.
Các mỹ nhân trên màn ảnh không chỉ khiến đàn ông mê mẩn, mà cả phụ nữ cũng không thể rời mắt.
Tôi mang về nhà một tấm poster của nữ minh tinh báo phỏng vấn để ngắm nghía.
Lục Phúc không giấu nổi vẻ khó chịu.
“Tiểu Hiền, thẩm mỹ của em sao lại tụt lùi đến mức này?”
“Người ta cái đẹp là điều tự nhiên. Hơn nữa, thẩm mỹ của tôi trước giờ vẫn , đừng nghĩ tôi cao siêu. Tôi vốn dĩ là một người bình thường, cũng vui vẻ một người bình thường. Tiền bạc là thứ tầm thường nhất, không có nó, tôi và cũng không sống nổi.”
Thực ra, thẩm mỹ của tôi đúng là như thế.
Nếu không, sao tôi lại chọn Lục Phúc ngay từ đầu?
Lục Phúc lắc đầu thở dài:
“Anh thà rằng lúc đầu giám đốc Kim đừng tham gia, ít ra ‘Ninh Báo’ vẫn còn trong sạch.”
Tôi chỉ thấy buồn trước câu đó.
Anh ta bản thân đã không sạch sẽ, mà lại mong báo chí thì trong sạch.
Tôi bình thản :
“Ít nhất giám đốc Kim đã giúp nó sống sót. Còn và tôi, chỉ có thể để nó c.h.ế.t đi.”
Tôi và ta một lần nữa không thể chuyện hòa hợp.
Anh ta cầm áo khoác chuẩn bị ra ngoài, tôi gọi lại:
“Nghe ở phố Dục Tân vừa khai trương một quán cà phê mới. Mua giúp tôi vài món tráng miệng về thử xem có ngon không. Nếu ngon, lần sau tôi sẽ mời khách ở đó.”
Anh ta không trả lời.
Nhưng tối về, ta vẫn mang về cho tôi một chiếc bánh phô mai.
Tuy nhiên, với nhiều năm vợ chồng, tôi ngay lập tức nhận ra sự khác lạ trong dáng vẻ của ta.
Tôi biết, ta chắc chắn đã gặp lại Châu Nhược Yên ở đó.
Bạn thấy sao?