Tôi bình thản :
“Phải sống sót trước đã, rồi mới đến giá trị. ‘Ninh Báo’ đã không còn trụ nổi, gì đến phong cách hay lý tưởng? Giám đốc Kim chỉ cho chúng ta ba tháng. Ba tháng này, ông ấy sẽ nghi ngờ mọi thứ. Khoản vay tiếp theo chưa chắc đã giải ngân. Thay vì để ông ấy đoán già đoán non, chẳng bằng để ông ấy giám sát thẳng thắn. Hợp tác sâu sắc thì mới có hy vọng lâu dài. Hơn nữa, tiểu thuyết đăng dài kỳ của có thể cứu tòa báo không?”
Tôi biết, đương nhiên là có thể.
Kiếp trước, ta đã dùng sáu tháng đăng tiểu thuyết dài kỳ, thu hút một lượng lớn độc giả trung thành, giúp ‘Ninh Báo’ kéo dài sự sống.
Nhưng bây giờ, ta không biết điều đó, cũng không có niềm tin.
Còn tôi, sẽ không cho ta cơ hội để phát huy lần nữa.
Anh ta im lặng.
“Có lẽ em đúng. Nhưng chuyện tài vụ, vẫn giữ nguyên lập trường. Trợ lý thì , tài vụ thì không.”
“Nếu muốn từ chối, hãy tự đi . Tôi không muốn mất lòng giám đốc Kim.”
Anh ta đương nhiên cũng không muốn.
Anh ta vốn không thích giao tiếp với người khác.
Trước đây, ta luôn đẩy tôi ra gánh vác mọi sóng gió.
Nhưng lần này, tôi muốn đứng sau lưng.
Quả nhiên, khi người tài vụ của giám đốc Kim đến, ta không có cách nào đuổi họ đi.
Một ngày nọ, nữ tài vụ tìm đến tôi, kín đáo nhắc nhở:
“Chị Lâm, dạo này tôi đã kiểm tra sổ sách ba năm qua của ‘Ninh Báo’, không có vấn đề gì. Chỉ có một điểm cần xác nhận, lương của Châu Nhược Yên có chút d.a.o , phần báo cáo chi tiêu có chút bất thường. Tôi muốn trao đổi với chị.”
Tôi cảm ơn ấy, mời ấy đi uống cà phê.
Cô ấy giúp tôi tra soát chi tiết biến lương của Châu Nhược Yên, đồng thời giải thích cách ấy phát hiện.
Thoạt , lương của Châu Nhược Yên rất ổn định, mỗi tháng đều có một khoản tiền mang danh nghĩa báo cáo chi tiêu chuyển cho ta.
Cô ấy mỉm :
“Có lẽ Châu Nhược Yên thực sự mua sắm gì đó cho công ty, tôi không thấy ghi nhận trong sổ sách. Chị có thời gian thì kiểm tra lại nhé.”
Tôi thẳng thắn :
“Chồng tôi và Châu Nhược Yên có lẽ đang qua lại với nhau. Họ xem tôi như kẻ ngốc để lợi dụng, định giấu diếm mãi mãi.”
“À? Vậy chị định gì?”
Cô ấy tôi với ánh mắt vừa tò mò vừa cảm thông.
“Đương nhiên là ly hôn. Đến lúc đó, tôi sẽ ưu tiên bán lại cổ phần cho giám đốc Kim. Chị giúp tôi hỏi thử xem ông ấy có hứng thú không. Ngoài ra, tôi cần một cơ hội.”
Tôi mỉm , lấy từ túi xách ra một cuốn sổ nhỏ, kẹp vài tờ tiền vào rồi đẩy qua.
Cô ấy liếc , sau đó nhanh chóng gấp lại, nghiêm túc :
“Chị không cần . Tôi cũng là một người vợ, có thể hiểu cảm giác của chị. Nếu không, hôm nay tôi đã không nhắc nhở chị chuyện này.”
Tôi đặt tay lên tay ấy, bình tĩnh :
“Tôi rất cảm kích chị. Nhưng tôi không muốn để chị vô cớ vướng vào mớ bòng bong này. Khoản tiền này là để bù đắp cho những điều tai nghe mắt thấy của chị.”
Cô ấy bật :
“Chị Lâm, chị thật thú vị. Lục Phúc mất chị, đó là tổn thất lớn nhất của ta.”
Lục Phúc có lẽ không nghĩ .
Những lần cãi vã giữa tôi và ta ngày càng nhiều.
Anh ta đối với tôi đã ít đi sự dịu dàng trước đây, thà tăng ca chứ không muốn về nhà đúng giờ.
Dĩ nhiên, người tăng ca cùng ta còn có Châu Nhược Yên.
Lúc này, có lẽ hai người họ đang hối hận vì đã không gặp nhau sớm hơn.
04
Tôi nhờ nữ tài vụ tìm cơ hội giúp mình, chẳng bao lâu, một buổi trưa ấy gọi điện, bảo tôi nhanh chóng quay lại văn phòng.
Cô ấy và tôi vào phòng lưu trữ, giả vờ tìm kiếm vật liệu.
Thực chất, cửa phòng khép hờ, đủ để nghe âm thanh bên ngoài mà không ra bất kỳ tiếng nào khi mở cửa.
Cô ấy nhẹ giọng :
“Những ngày qua, tôi nhận ra một quy luật. Anh Lục và Châu Nhược Yên thường ra ngoài lấy tư liệu, rồi về lại vào khoảng thời gian này. Lúc đó, ta hay sắp xếp cho Tiểu Dương ra ngoài và bảo tôi kiểm tra sổ sách, để văn phòng chỉ còn hai người họ.”
Ý tứ rất rõ ràng, hai người họ ở lại gì không cần cũng biết.
Chẳng bao lâu, quả nhiên, có tiếng cửa mở.
Ngoài cửa vang lên tiếng trong trẻo của Châu Nhược Yên.
Hai người khẽ trao đổi vài câu, rồi cùng bật .
Sau đó là một khoảng lặng, rồi tiếng thì thầm khe khẽ vang lên.
Đúng lúc ấy, tôi đẩy cửa bước ra.
Trước mắt tôi là hình ảnh hai người ôm lấy nhau, ánh mắt đắm đuối, nghiêng đầu hôn nhau đầy cảm.
Nữ tài vụ thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Bạn thấy sao?