Phù Sinh Nhược Mộng, [...] – Chương 4

Phần 4

03

Tôi viện cớ công việc bận rộn, đưa Phẩm Gia về nhà mẹ để bà chăm sóc, và mỗi tháng tôi sẽ gửi mẹ một khoản tiền. 

Lục Phúc không hài lòng về việc này. 

Anh ta cho rằng chúng tôi vừa mới vay tiền, không nên tiêu vào những việc vặt trong gia đình. 

Hơn nữa, việc nhờ mẹ vợ chăm sóc cũng không nhất thiết phải trả tiền. 

“Khoản vay này là cái giá lớn mà chúng ta mới có , nên dùng cho việc kinh doanh tòa báo, không phải chuyện gia đình.  Phẩm Gia đi học, hạnh kiểm và thành tích đều rất tốt, không cần phải lo lắng quá nhiều.  Chỉ là một bữa tối, em và hoàn toàn có thể sắp xếp .  Nếu chúng ta không có thời gian, có thể nhờ Châu Nhược Yên giúp, trả thêm tiền tăng ca cho ấy là .  Tiểu Hiền, tài chính của chúng ta không cho phép tiêu xài hoang phí như thế. Em hãy cân nhắc kỹ lưỡng.” 

Tôi sẽ không cân nhắc. 

Ngược lại, tôi cảm thấy những lời ta thật phi lý. 

Mẹ tôi chăm sóc thì không cần trả tiền, nhờ Châu Nhược Yên thì phải trả thêm lương tăng ca? 

Anh ta nịnh bợ Châu Nhược Yên, lại coi việc sai khiến mẹ tôi là điều đương nhiên. 

Có lẽ, ta cũng nghĩ việc sai khiến tôi là điều hiển nhiên. 

Huống hồ, giao Phẩm Gia cho Châu Nhược Yên và ta, e rằng sẽ càng trầm trọng thêm vấn đề tâm lý của con tôi. 

Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. 

Tôi bình tĩnh

“Chuyện này tôi đã suy nghĩ kỹ.  Giám đốc Kim vừa tham gia vào báo, chúng ta nhất định phải đạt kết quả, nếu không khoản đầu tư này khó mà lâu dài.  Đây là giai đoạn quan trọng, tôi cần yên tâm để tập trung vào công việc.  Hơn nữa, sử dụng người phải rạch ròi công tư.  Châu Nhược Yên vẫn là một trẻ, không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.  Nếu chúng ta nhờ ấy, ấy có thể không từ chối, trong lòng chưa chắc đã vui vẻ.  Tôi không muốn ép buộc người khác, cũng không muốn giao con mình cho người không thân quen.”

“Khoản tiền tôi gửi mẹ là từ của hồi môn của tôi, không phải từ khoản vay.  Ngoài ra, con từ trước đến giờ là do tôi chăm sóc, chưa từng nấu một bữa ăn nào cho nó.  Anh nghĩ mình có thể chăm sóc tốt cho nó sao?” 

Trước đây, tôi sẽ không khó ta. 

Có khó khăn, tôi luôn tự mình giải quyết, chia nhỏ bản thân thành ba phần để gánh vác mọi thứ. 

Có lẽ vì thế mà ta quen với việc coi thường tôi. 

Trước đây, tôi cũng không nghi ngờ ta như

Thậm chí, tôi sẵn sàng mất mặt để bảo vệ danh dự của ta. 

Nhưng bây giờ, điều đó không còn cần thiết. 

Anh ta đã không cần thể diện, thậm chí sẵn sàng những lời tưởng như đường hoàng âm thầm mưu lợi riêng. 

Tôi cũng không cần lo giữ thể diện giúp ta. 

Anh ta ngỡ ngàng tôi, vẻ không vui hiện rõ. 

“Tiểu Hiền, trước đây chúng ta vẫn sắp xếp như , tại sao giờ lại không ?  Anh chỉ muốn cuộc sống trở lại như trước.” 

Cái gọi là “như trước” của ta, chính là sự trượt dài của tôi. 

Tôi thẳng vào ta. 

“Có những điều tôi phải rõ.  Trước đây, tôi đã phải cố gắng hết sức mới có thể duy trì, cả về thể chất lẫn tinh thần đều kiệt quệ, không thể tiếp tục sống như nữa.” 

“Gia đình và sự nghiệp, tôi không thể cân bằng cả hai.  Tôi buộc phải buông bỏ một bên để tập trung cho bên còn lại.  Nếu nghĩ mình có thể cân bằng cả hai, hãy bắt đầu học nấu ăn, việc nhà đi.  Khi học rồi, tôi sẽ đón Phẩm Gia về từ chỗ mẹ tôi.” 

Anh ta há miệng, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng. 

“Vậy , cứ như thế đi.  Anh còn phải viết bản thảo, đến tòa báo trước.” 

Đây là lần đầu tiên tôi và ta cãi nhau. 

Nhưng tôi nghĩ, sau này, những lần như sẽ còn nhiều hơn. 

Tôi gọi điện cho giám đốc Kim, nhờ ông sắp xếp hai người đến giúp việc tại tòa báo. 

Giám đốc Kim vui vẻ đồng ý ngay, lập tức cử hai người đến: một người tài vụ, một người trợ lý. 

Trước đây, tài vụ luôn do Lục Phúc quản lý, nên ta không hài lòng, cho rằng tôi đang tự chuốc phiền phức, tạo cơ hội cho giám đốc Kim thao túng tòa báo. 

“Em biết rõ ông ấy là người thực dụng, lấy cổ phần tòa báo điều kiện để cho chúng ta vay.” 

“Nếu người của ông ấy can thiệp vào, quyền kiểm soát tòa báo chắc chắn sẽ bị đe dọa. Ông ấy sẽ biến tòa báo thành nơi đầy rẫy tin đồn giải trí, scandal sao nổi tiếng.  Còn chúng ta muốn báo phản ánh xã hội, bình luận thời sự.  Việc em chẳng phải đang dâng tâm huyết của chúng ta cho người khác sao?  Chẳng lẽ em không nghĩ đến điều đó?” 

Tôi sao có thể không nghĩ đến? 

Đây chính là điều tôi muốn. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...