02
Sau khi bàn chuyện với giám đốc Kim, trời đã xế chiều.
Tôi chậm rãi bước đến trường học của con trai lớn, Lục Phẩm Gia.
Tôi nhớ nó đến nao lòng.
Ở kiếp trước, mỗi ngày tôi đều lau chùi di ảnh của nó.
Cậu thiếu niên mười lăm tuổi với đôi mày ẩn chứa muộn phiền, mỗi khi đối diện với tôi lại luôn nở nụ rạng rỡ.
Nỗi ấm ức và oán trách, nó giữ cho riêng mình, chỉ để an ủi, vỗ về mẹ.
Nhưng kiếp này, tôi sẽ không để chuyện đó tái diễn.
Ánh mắt tôi dõi theo từng đứa trẻ đi ra, cho đến khi thấy nó, nụ dịu dàng tôi định thể hiện chợt tan biến.
Nước mắt trào dâng, không thể nào kìm nén.
Tầm của tôi trở nên nhòe đi, không còn rõ nó nữa.
Tôi chỉ lờ mờ cảm thấy một dáng người nhỏ bé chạy vội qua đám đông đến bên cạnh tôi.
“Mẹ, mẹ sao thế?”
Tôi nhanh chóng lau nước mắt, rõ khuôn mặt lo lắng của con.
Tôi ôm chặt lấy nó.
Nó ngượng ngùng vùng vẫy một chút trong vòng tay tôi, dường như cảm nhận nỗi buồn của mẹ, nó ngoan ngoãn đứng yên, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi.
Khi tôi bình tĩnh lại và buông tay ra, nó mới hỏi:
“Mẹ, có chuyện gì thế? Hay là ba lại gì sai rồi?”
Tuổi nhỏ của nó chưa biết giấu diếm cảm , câu hỏi rõ ràng đầy ý dò xét.
Tim tôi chợt thắt lại.
Chẳng lẽ lúc này Lục Phúc đã có mối quan hệ mờ ám với Châu Nhược Yên?
Tôi hỏi nó:
“Nếu ba chuyện tổn thương mẹ, con biết thì có cho mẹ không?”
“Mẹ sẽ buồn sao?”
“Có lẽ sẽ buồn.”
“Vậy con sẽ bảo ba nhận lỗi trước, rồi mới kể lại cho mẹ, như thế mẹ sẽ không buồn nữa.”
Quả nhiên là như .
Kiếp trước, nó cũng đã chọn cách này.
Nhưng một đứa trẻ sao có thể chống lại quyền uy của người cha?
Cuối cùng, nó đã hy sinh mạng sống của mình, để lại một vết thương không bao giờ lành trong lòng tôi.
Tôi cúi xuống, đặt hai tay lên vai nó, thẳng vào mắt nó và kiên định :
“Chuyện của người lớn không phải là gánh nặng mà một đứa trẻ như con phải chịu.
“Cùng một vấn đề, người lớn có thể có mười cách để giải quyết, trẻ con chỉ có một hoặc hai cách.”
“Không phải vì trẻ con không thông minh, mà vì chưa đủ lớn, chưa đủ trải nghiệm để hiểu bản chất vấn đề và quy tắc vận hành của sự việc.”
“Khi con lớn lên, con có thể sẽ có đến hai mươi, ba mươi cách để giải quyết những chuyện như , hiện tại thì chưa.”
“Vì thế, nếu gặp chuyện, hãy với mẹ, để mẹ xử lý.”
“Hãy tin rằng mẹ có thể .”
“Hơn nữa, mẹ có thể sẽ buồn, sẽ không buồn mãi.”
“Con người có đủ bảy cảm hỷ, nộ, ái, ố, bi, kinh, cụ.”
(Giải nghĩa bảy cảm : Hỷ (喜): Niềm vui, hạnh phúc. Nộ (怒): Sự tức giận, phẫn nộ. Ái (愛): Tình , sự thương. Ố (惡): Ghét bỏ, chán ghét. Bi (悲): Nỗi buồn, đau thương. Kinh (驚): Sự ngạc nhiên, kinh ngạc. Cụ (懼): Nỗi sợ hãi, lo lắng.)
“Nỗi buồn cũng là một phần tất yếu, và không hẳn là điều tệ .”
“Tôn trọng cảm của bản thân, dù là tích cực hay tiêu cực, đều có ý nghĩa.”
“Người đời hay nghĩ rằng vui vẻ là tốt, buồn bã là xấu, không biết rằng những cảm tiêu cực cũng cần giải tỏa qua sự phẫn nộ, đau buồn, thất vọng.”
“Khi cảm có lối thoát, con người sẽ không bị trầm cảm, như thế mới có thể lâu dài mà vui sống.”
“Mẹ nhiều như , là để con hiểu rằng mẹ đủ khả năng đối mặt với mọi khó khăn, cũng như xử lý các cảm của mình.”
“Nếu con có tâm sự, hoàn toàn có thể với mẹ.”
“Một người nghĩ ít, hai người nghĩ nhiều.”
“Mẹ con ta gộp lại, chẳng khác nào một Gia Cát Lượng nhỏ.”
“Con mẹ nghe, con có điều gì giấu trong lòng không?”
Nó ngập ngừng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nó :
“Con thấy ba sờ mặt Châu Nhược Yên, ấy không né tránh.”
“Họ không phải vợ chồng, không nên chạm như .”
“Hơn nữa, mẹ từng con trai không chạm vào người con , trừ khi phép.”
Thì ra là .
Thì ra giữa họ từ lâu đã có ý tứ với nhau.
Châu Nhược Yên là trợ lý của tòa báo, phụ trách các việc lặt vặt.
Lục Phúc đảm nhiệm việc biên tập nội dung.
Còn tôi lo tìm kiếm đầu tư và điều hành thị trường.
Chạy vạy bên ngoài, vô tôi đã tạo cơ hội cho họ “tâm đầu ý hợp”.
Tôi nắm lấy tay Phẩm Gia, nghiêm túc khen ngợi:
“Con rất đúng. Dù là nam hay nữ, nếu không phép thì không chạm vào cơ thể người khác.”
“Còn những người đã có vợ hoặc có chồng mà như thì càng trái với luân thường đạo lý.”
“Chuyện này đúng là ba đã sai.”
“Mẹ sẽ phê bình và nhắc nhở để ba sửa đổi.”
“Con cứ yên tâm học hành, cha mẹ có chuyện gì cũng chỉ là chuyện của người lớn, không liên quan đến con.”
“Dù thế nào, mẹ con, và ba cũng con.”
“Con hiểu điều đó là đủ rồi.”
Tôi dối.
Lục Phúc có lẽ không nó.
Nhưng tôi buộc phải dối.
Tôi cần giữ cho con mình sống.
Phẩm Gia thở phào nhẹ nhõm, trở nên vui vẻ trở lại, nắm tay tôi nhảy chân sáo trên đường về nhà.
Trong lòng tôi ngập tràn hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên từ khi tái sinh, tôi cảm thấy hài lòng.
Nhưng để đảm bảo sự phát triển lành mạnh của Phẩm Gia, tôi quyết định sẽ cho nó một môi trường sống khác.
Bạn thấy sao?