Phù Sinh Nhược Mộng, [...] – Chương 11

Phần 11

Tôi tiếp lời: 

“Tôi sẽ đọc kỹ hơn, hiện tại không thể cho câu trả lời ngay . Tôi không thể dễ dàng sử dụng ‘Thần Báo’ để thử nghiệm một phong cách phi chính thống.” 

“Cả và tôi đều hiểu ngành báo chí. Tôi nghĩ cũng hiểu điều đó. Tuy nhiên, tôi có thể mang bản thảo của đến các nhà xuất bản để hỏi ý kiến.” 

Anh ta gật đầu, một câu “Tôi hiểu rồi”, sau đó lịch sự cảm ơn và vội vã rời đi, dáng vẻ lộ rõ sự chật vật. 

Tôi theo bóng lưng ta, không kìm nụ

Anh ta có lẽ không biết rằng xu hướng thị trường hiện tại chính là do tôi cố tạo ra. 

Kiếp trước, chính sách tác phẩm của ta từng thống trị thị trường vào thời điểm này. 

Mặc dù lúc đó cũng có các thể loại cảm, khoa học viễn tưởng và trinh thám, không hề đa dạng và sôi như bây giờ. 

Tôi đã tìm kiếm nhiều tác giả, tốn không ít công sức để quảng bá, khiến các tác phẩm của họ trở thành xu hướng chủ đạo, vô thu hẹp không gian sống của các tác phẩm khác. 

Thị trường luôn biến đổi nhanh chóng. 

Anh ta đã mất đi cơ hội dẫn đầu, dù tác phẩm có hay đến đâu, cũng cần một người biết ra tài năng và dám thử nghiệm táo bạo. 

Tôi nghĩ, những người như không nhiều. 

Kiếp trước, một nhà văn từng bị từ chối suốt năm năm, nhận về cả đống thư từ chối, cuối cùng mới một tổng biên tập phát hiện ra. 

Tác phẩm của người đó trở thành nền tảng sự nghiệp của ta. 

Còn lần này, tác phẩm của Lục Phúc sẽ bị chôn vùi trong bao lâu đây? 

Tôi không qua loa với ta mà mang bản thảo đến các nhà xuất bản. 

Những tác phẩm chưa thử nghiệm qua thị trường như thế này luôn khiến các nhà xuất bản cẩn trọng. 

Hơn nữa, phong cách của nó không hề phù hợp với xu hướng hiện tại. 

Kết quả, tôi nhận về cả chồng thư từ chối, kèm theo những lý do cụ thể. 

Một số người thậm chí còn đưa ra bình luận gay gắt, chỉ trích tác phẩm không đáng một xu. 

Tôi cẩn thận gửi toàn bộ thư từ chối đó cho Lục Phúc. 

Nghĩ đến cảnh ta đọc những lời nhận xét rằng tác phẩm của mình là “rác rưởi”, tôi không kìm bật thành tiếng. 

Nhưng điều tôi không ngờ là người đầu tiên đến tìm tôi lại không phải Lục Phúc, mà là vợ hiện tại của ta, Châu Nhược Yên. 

Sau khi kết hôn, ta càng trở nên quyến rũ, phong thái đầy vẻ chín chắn của một người phụ nữ trưởng thành. 

Cô ta bước vào văn phòng của tôi, ánh mắt quét qua một lượt, cố giấu sự ghen tị trong đôi mắt giọng điệu lại đầy kiêu ngạo. 

“Chị Lâm, sự nghiệp của chị thành công như , bản thân lại xinh đẹp rạng rỡ. Tại sao còn bám lấy quá khứ không buông? Chị và Lục đã ly hôn, tại sao không thể sống đời ai nấy sống?” 

Tôi ngạc nhiên trước thái độ này. 

Cô ta từng là một người yếu đuối, trông như đóa hoa trắng nhỏ. 

Giờ đã đạt điều mong muốn, cưới người trong mộng, lại trở nên thô thiển, nông cạn. 

Tôi tự vấn thấy lòng mình thanh thản, liền bình tĩnh hỏi: 

“Chị Lục, lời này của chị là có ý gì?” 

Cô ta tự tin lấy ra một bức thư, vẻ mặt đầy khinh thường: 

“Chị đã nhận đủ bồi thường từ Lục sau ly hôn, lại còn bán cổ phần tòa báo, mới có gia sản hôm nay. Nhưng người nên biết đủ. Đã lấy tiền rồi thì không nên tiếp tục dòm ngó người khác. Lá thư này, phiền chị nhận lại, chồng tôi không cần xem thứ rác rưởi như .” 

Cô ta giả vờ thanh thản, đẩy phong thư về phía tôi. 

Vị thế giữa tôi và ta giờ đây đã đảo ngược, trên người ta tràn đầy khí chất của một “chính thất”. 

Tôi nhận ra quần áo trên người ta còn sang trọng hơn của Lục Phúc, xem ra ta rất sẵn sàng chi tiền cho bản thân. 

Tôi không nhận lá thư đó, mà hỏi: 

“Chị Lục giờ đang việc ở đâu? Vẫn ở quán cà phê đó chứ?” 

“Giờ tôi ở nhà, chuẩn bị mang thai. Nghe khi chị Lâm mang thai vẫn bôn ba khắp nơi, thật vất vả.” 

Cô ta mỉm , như ngầm ám chỉ rằng ta khác tôi, ta cần nâng niu, còn tôi thì đáng bị đối xử tệ bạc. 

Tôi nhẹ, không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, chỉ thản nhiên

“Không bằng Lục vất vả. Lương không cao, lại phải nuôi thêm một người. Khó trách ấy phải tìm đến cửa nhà vợ cũ.” 

“Hôm nay chị Lục mang thư đến, có lẽ nghĩ rằng đây là thư tôi gửi cho Lục. Chắc hẳn chị rất tò mò nội dung. Nếu , sao không tự mình đọc thử?” 

Tôi tiện tay xé phong thư, đẩy nội dung về phía ta. 

Châu Nhược Yên liếc , sắc mặt lập tức thay đổi. 

Cô ta nhanh chóng cầm lá thư lên đọc lướt, má ửng đỏ vì xấu hổ. 

Cô ta vội vã nhặt lại tờ thư từ chối, đứng bật dậy. 

Tôi thong thả lên tiếng từ phía sau: 

“Có lẽ Lục đang thiếu tiền. Chị hãy giúp tôi nhắn với ấy rằng, cuốn sách này không có giá trị. Nhưng vì nghĩa vợ chồng cũ, tôi có thể mua lại nó như một bản thảo bỏ đi, để ấy có thể nuôi vợ.” 

Châu Nhược Yên quay lại, trừng mắt tôi một cái, cuối cùng không gì, giậm mạnh gót giày cao gót, rời đi. 

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hả hê. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...