07
Tôi đã dùng số tiền trong tay để thành lập một tòa báo mới mang tên “Thần Báo”.
“Thần Báo” là một tờ báo mang phong cách văn học nghệ thuật, đăng tải các tiểu thuyết dài kỳ và thông tin từ giới văn nghệ cao cấp.
Ban đầu, không có người nổi tiếng nào trong giới văn học sẵn lòng chấp nhận phỏng vấn hay quảng bá trên “Thần Báo”.
Ngay cả khi miễn phí, họ vẫn lo lắng việc này sẽ giảm giá trị và đẳng cấp của mình.
Nhưng tôi không vội.
Tôi tìm đến một số nhà văn còn chưa công nhận trong thời đại này, thuyết phục họ bằng những điều kiện ưu đãi, đồng thời thiết lập cơ chế cạnh tranh.
Nhà văn nào có tác phẩm bán chạy sẽ ưu tiên nhiều trang hơn.
Chẳng bao lâu sau, một nữ nhà văn chuyên viết tiểu thuyết cảm đã nên kỳ tích.
Tác phẩm của bỗng trở thành hiện tượng.
Mỗi ngày, tòa báo nhận vô số thư độc giả hỏi về cách xây dựng nhân vật, hướng phát triển của câu chuyện, và thậm chí năn nỉ cho các nhân vật một cái kết đẹp.
Nhiều người thấy bản thân mình trong những nhân vật của , từ đó tìm kiếm hy vọng cho cuộc đời mình.
Chỉ trong thời gian ngắn, “Thần Báo” đã nổi tiếng nhờ tác phẩm này.
Hàng loạt nhà xuất bản, công ty sản xuất phim ảnh đổ xô tìm đến tôi.
Tôi cẩn thận lựa chọn, thiết lập mối quan hệ hợp tác chiến lược với những đơn vị xuất sắc nhất, dần dần xây dựng một hệ thống vận hành hoàn chỉnh.
Từng bước một, không chỉ “Thần Báo” kiếm tiền cho tôi, mà những cuốn sách xuất bản, những bộ phim và phim truyền hình sản xuất từ đây cũng mang về khoản lợi nhuận đáng kể.
Tôi lần lượt nâng đỡ và giúp nổi tiếng nhiều nhà văn.
Trong thời gian ngắn, “Thần Báo” trở thành trung tâm của giới văn học, nơi bất kỳ sự kiện văn hóa nào cũng không thể thiếu.
Các nhân vật nổi tiếng trong giới văn nghệ đều xem việc “Thần Báo” mời hợp tác là một niềm vinh dự, còn tôi nhiều nhà văn coi như tri âm tri kỷ.
Thực ra, tôi biết rằng họ sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng.
Kiếp trước, họ từng gặp vô số trở ngại và áp lực, có người mãi đến khi qua đời tác phẩm mới công nhận.
Thật đáng tiếc.
Tôi chỉ đơn giản tạo cho họ một nền tảng phù hợp, để ánh sáng của họ tỏa rạng sớm hơn mà thôi.
Cuộc sống của tôi ngày càng tốt đẹp, ngày càng thuận lợi.
Quá khứ dường như đã bị tôi bỏ lại phía sau, cho đến khi Lục Phúc mang bản thảo của ta đến gặp tôi.
Tôi tiếp ta trong văn phòng.
Lúc này, ta vẫn mặc áo sơ mi trắng, vest xám, đeo kính gọng vàng.
Nhưng chất lượng quần áo đã giảm hẳn.
Cổ áo sơ mi ố vàng, tay áo vest nhàu nát, gọng kính bị mòn, lộ ra phần nhựa bên trong.
Anh ta đang sống trong cảnh thất thế, chật vật.
Ngược lại, tôi mặc một bộ trang phục giản dị tinh tế, khiến ánh mắt ta đầy sự tự ti.
Chỉ qua ánh mắt đó, tôi biết ta cảm nhận sâu sắc sự chênh lệch hiện tại.
Nhưng dù sao, ta vẫn là cha của Phẩm Gia.
Tôi không có ý định thừa thắng xông lên, cũng không bộc lộ ác ý.
Tôi bình thản rót trà, lễ độ hỏi ta đến đây có việc gì.
Anh ta thả lỏng, thậm chí cảm thấy biết ơn vì tôi không để bụng chuyện cũ.
Anh ta hắng giọng, mang theo chút ngượng ngùng:
“Chúc mừng em đạt thành tựu rực rỡ trên con đường văn nghệ. Em đã điều từng muốn ‘Ninh Báo’ hướng tới.”
Thực ra, tôi biết đôi chút về hình hiện tại của “Ninh Báo”.
Nhờ khoản đầu tư lớn từ giám đốc Kim, “Ninh Báo” nhanh chóng trở thành tờ báo giải trí hàng đầu.
Nhưng khi một miếng bánh phát hiện, vô số người khác cũng tham gia cạnh tranh.
Chẳng bao lâu, các tờ báo như “Văn Tân Báo”, “Giải Trí Báo”, “Sao Báo” cũng đi theo hướng giải trí.
“Ninh Báo” dù hoạt tốt đối mặt với cạnh tranh gay gắt, chi phí vận hành ngày càng tăng cao.
Phí mời sao nổi tiếng để thực hiện một số bài báo khiến lợi nhuận của tòa báo bị bào mòn.
Tài chính thì do người của giám đốc Kim kiểm soát, năm nay không có lợi nhuận.
Dù Lục Phúc muốn kiểm tra sổ sách, ta cũng không tìm gì.
Nghe , giám đốc Kim thỉnh thoảng vứt cho ta một khoản tiền nhỏ để qua loa.
Hiện tại, còn có tin đồn ông ta đang âm thầm sức ép để buộc ta rời khỏi “Ninh Báo”.
Lục Phúc đến tìm tôi trong trạng khốn đốn, có lẽ vì hoàn cảnh đã quá bế tắc.
Tôi khẽ gật đầu, lười biếng đáp lại lời khen của ta:
“Anh và tôi đều đã rõ bản chất của nhau, có chuyện gì cứ thẳng.”
Anh ta lấy từ túi hồ sơ ra một xấp bản thảo, chân thành :
“Đây là tác phẩm tôi đã dồn hết tâm huyết để viết, không biết liệu có thể đăng trên ‘Thần Báo’ hay không?”
Tôi đưa tay nhận lấy, cẩn thận đọc qua những trang bản thảo, trong lòng khó nén sự kích vẫn giữ vẻ bình thản, giả vờ như lần đầu tiên thấy.
Lục Phúc có vẻ căng thẳng, với giọng không mấy tự nhiên:
“Đây là toàn bộ tâm huyết của tôi, tôi không rõ thị trường sẽ phản ứng thế nào. Em có thể dựa vào kinh nghiệm để đánh giá giúp tôi không?”
Tôi gật đầu, thu lại bản thảo:
“Tôi đã đọc qua một chút, chưa thể đưa ra câu trả lời đầy đủ. Nếu xét theo xu hướng thị trường hiện tại, tôi chỉ có thể rằng tác phẩm này không phù hợp với thị hiếu phổ biến hiện nay.”
“Em đúng. Hiện giờ, thị trường chuộng tiểu thuyết cảm, khoa học viễn tưởng, lịch sử, trinh thám và các tác phẩm nghiêm túc. Phong cách của tôi đúng là khác biệt, không phải không có đất sống…”
“Nhưng những thể loại như bán rất kém.”
Tôi ngắt lời.
Sắc mặt ta trở nên khó coi, vẫn phải gật đầu thừa nhận sự thật.
Bạn thấy sao?