Phù Sinh Nhược Mộng, [...] – Chương 1

Phần 1

01

Tôi chợt ngỡ ngàng trong khoảnh khắc, khi nhận ra mình dường như đã quay về năm mươi năm trước. 

Lục Phúc đang cúi đầu viết tiểu thuyết, vừa viết vừa dặn dò tôi: 

“Toà báo không còn tiền duy trì nữa, xem ra phải đem vài thứ đi cầm cố. Anh đã hẹn gặp giám đốc ngân hàng, sau khi cầm đồ xong, em sẽ có tiền mời ông ta ăn một bữa. ” 

“Nhờ em thuyết phục ông ấy, cố gắng xin một khoản vay. Nếu không còn cách nào, chỉ có thể đăng thêm vài tin đồn về giới nghệ sĩ để chiều lòng thị trường.” 

“Nhưng thật sự kéo thấp giá trị của tờ báo, thời thế ngày càng suy đồi, thẩm mỹ ngày càng thụt lùi, chỉ đành bất đắc dĩ mà thôi. ” 

“Tiểu Hiền, định đăng tải tiểu thuyết của mình dưới dạng truyện dài kỳ trên báo. Em thấy thế có không?” 

Cuối cùng ta ngẩng đầu lên, tôi để xin ý kiến. 

Tất nhiên là

Kiếp trước, chính nhờ đăng tải tiểu thuyết trên báo, ta dần dần thu hút sự ý. 

Còn tôi thì chạy thị trường, tìm kiếm đầu tư, duy trì sự tồn tại của tờ báo. 

Sau đó, ta trở thành nhà văn nổi tiếng, tôi lùi về sau hậu trường, thậm chí còn sinh thêm cho ta hai đứa con. 

Khi cuộc sống đầy đủ, câu chuyện giữa tôi và ta cũng giống như một cuốn tiểu thuyết. 

Tôi trở thành thứ mà ta không thiết tha, còn ta thì tìm những điều mới mẻ, thú vị hơn. 

Một mặt, ta khuyên nhủ bố mình quay về với gia đình. Mặt khác, lại lén lút giấu giếm tôi mọi chuyện. 

Nhưng với một cậu bé nhỏ tuổi không thể gánh vác sức nặng của việc che dấu sự thật với mẹ mình như

Vào ngày Lục Phúc chính thức đề nghị ly hôn với tôi, con trai lớn của chúng tôi nhảy lầu tự sát, c.h.ế.t ngay trước mặt tôi và ta. 

Từ đó, tôi suy sụp hoàn toàn. 

Lục Phúc cũng cố tỏ vẻ ăn năn trong một khoảng thời gian. 

Nhưng chuyện gì phải đến vẫn sẽ đến. 

Anh ta dẫn theo Châu Nhược Yên xuất hiện trước mặt tôi, tuyên bố đã quyết tâm dứt khoát với tôi. 

Anh ta sẽ bồi thường cho tôi một phần tiền bạc, quyền sở hữu tờ “Ninh Báo” thì nhất định không thể nhượng lại. 

Anh ta quên mất rằng, tờ “Ninh Báo” là nhờ tôi cầm cố toàn bộ của hồi môn, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, dùng mọi lời lẽ tốt đẹp mới có thể duy trì đến ngày hôm nay. 

Giờ đây, khi ta đã thành công danh toại, thì lại quên mất những ngày từng phải hạ mình cầu xin tôi. 

Tôi hỏi ta, con trai c.h.ế.t ngay trước mặt, chẳng lẽ điều đó cũng không đủ khiến ta thức tỉnh? 

Anh ta chỉ thở dài một tiếng, rằng: 

“Đó là số mệnh, không thể cưỡng cầu.” 

Con trai chúng tôi đã chết. 

Vậy mà ta lại bảo, đó là số mệnh của con. 

Khi ấy, lòng tôi đầy kiêu hãnh, tự trọng quá lớn, không muốn dây dưa, tranh cãi cùng ta, chỉ thấy mất hết thể diện. 

Tôi nhận số tiền ta đưa, dẫn hai đứa con rời đi. 

Sau này tôi mới biết, vào thời điểm đó, ta đã thỏa thuận xong việc đổi quyền quản lý “Ninh Báo” để lấy cơ hội đầu tư vào tiểu thuyết. 

Bằng cách đó, ta thu về lợi nhuận khổng lồ. 

Nếu tôi ly hôn muộn hơn, ta sẽ phải chia tài sản với tôi. 

Chuyện tốt như , tất nhiên ta không muốn để tôi dính dáng vào. 

Vì thế, dù con trai vừa qua đời chưa đầy trăm ngày, ta vẫn không thể chờ đợi mà đến đề nghị ly hôn. 

Sau ly hôn, ta rầm rộ xuất bản tiểu thuyết, tìm kiếm cơ hội phim, nhanh chóng trở nên nổi bật, danh tiếng vang dội. 

Còn đám cưới xa hoa giữa ta và Châu Nhược Yên thì khiến cả Hương Thành chấn

Từ đó, Hương Thành có thêm một gia tộc danh giá trong giới văn học. 

Còn tôi, dẫn theo hai đứa con khó khăn sinh tồn, vừa việc vừa chăm lo gia đình, kiệt sức vì gánh nặng, mãi mới nuôi dạy chúng trưởng thành. 

Cuối cùng, tôi mắc bệnh nặng, phải nhập viện để điều trị. 

Anh ta đến thăm tôi. 

Ăn mặc chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, trông vô cùng lịch lãm. 

Nhưng trong mắt tôi, ta chỉ là một kẻ bại hoại đội lốt người trí thức. 

Ngoài vẻ hào nhoáng bên ngoài, chẳng còn gì giá trị. 

Anh ta lời thương xót vì tôi đã vất vả cả đời, ngỏ ý muốn thay tôi lo liệu chuyện hôn nhân của hai đứa con. 

Đây chẳng qua là muốn chiếm lấy thành quả mà tôi đã cực khổ nuôi dưỡng. 

Ngày trước, “Ninh Báo” là như thế. Giờ đây, ta lại muốn lặp lại chiêu trò cũ. 

Tôi dứt khoát từ chối, bảo rằng năm xưa ta không tròn bổn phận người cha, giờ con cái đã trưởng thành, có năng lực tự lo liệu, không cần ta giả vờ người tử tế. 

Đáng tiếc, tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của đồng tiền. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...