Phu Quân Thật Thâm [...] – Chương 9

[Ngoại truyện về Cố Hàn Chu]

 

1.

 

Sau khi Thanh Thanh mang theo con hóa thành tro bụi tiêu tán mãi mãi. 

 

Ngày đêm ta đều nhớ lại ánh mắt kiên quyết của nàng trước lúc chết.  

 

Bao lần ta muốn theo mẫu tử nàng ra đi, mỗi lần ta nghĩ đến cái chết.  

 

Câu "sống cho tốt" của nàng lại hiện lên trước mắt ta.  

 

Đôi khi, cái c.h.ế.t là một sự giải thoát, ta không xứng đáng.  

 

Ta ở trước mộ nàng ngày ngày uống rượu, chỉ khi say mới có đôi chút bình yên.  

 

Cho đến một ngày, có kẻ mò trong bóng tối đến, đánh gãy cả hai chân ta.  

 

Khi nằm dưới đất, sự đau đớn từ đôi chân truyền tới, ta nghĩ.  

 

Thanh Thanh bị ép uống hồng hoa, sảy thai, sau đó bị ta lạnh lùng sai người đưa đi phương Bắc, nàng đã đau đớn đến nhường nào?  

 

Nàng bị lũ cướp hành hạ đến chết, sau khi c.h.ế.t còn phải trơ mắt thân thể bị chó hoang cắn xé, nàng đã đau đớn đến nhường nào?  

 

Nàng và Tuế Tuế.  

 

Khi hồn xiêu phách tán.  

 

Nỗi đau ấy còn lớn đến nhường nào?  

 

Và mọi thứ mà họ phải chịu đựng.  

 

Đều là vì ta.  

 

Mỗi khi nghĩ đến điều này, như có vô số lưỡi d.a.o sắc nhọn cắm vào trái tim ta, không ngừng xoáy sâu vào.  

 

Nước mắt ta rơi xuống như những chuỗi hạt đứt lìa, ta kẻ trước mặt, trong lòng chẳng còn chút sinh khí nào.  

 

"Cầu xin ngươi, g.i.ế.c ta đi."  

 

Nhưng kẻ đó chỉ nhổ nước bọt lên người ta mà .  

 

"Người như ngươi, cũng xứng đáng c.h.ế.t sao?"  

 

2.

 

Phải, ta không xứng đáng chết.  

 

Nhưng ta thật sự quá mệt mỏi rồi. Khi ta cầm d.a.o găm kề lên cổ mình, đạo sĩ lại xuất hiện.  

 

Hắn ngăn ta lại, vuốt râu nhạt.  

 

"Ngươi không muốn gặp lại mẫu tử họ sao?"  

 

Ta vốn một lòng cầu chết, nghe lập tức quay đầu hắn, trong lòng không kìm sự vui sướng mãnh liệt.  

 

Khi thấy đôi con phù du đang đậu trên cỏ nước, uống sương mai, ta liền không nhịn mà muốn bước tới.  

 

Nhưng đạo sĩ ngăn ta lại.  

 

Hắn cảm thán với vẻ từ bi: "Sáng sinh chiều tử, phán quan cũng đã mềm lòng với mẫu tử họ rồi."  

 

Con phù du lớn hơn một chút ngây ngốc đứng đó.  

 

Chỉ một cái liếc mắt, ta liền nhận ra đó chính là Thanh Thanh của ta.  

 

Lúc này, cảm và nỗi nhớ nhung trong lòng ta dâng lên mãnh liệt, ta không thể kìm nén, lê đôi chân bò về phía mẫu tử họ.  

 

Đạo sĩ không ngăn cản, chỉ là biểu cảm càng lúc càng thương xót.  

 

Khi ta còn cách họ mười thước, con phù du lớn quay đầu ta.  

 

Ta nhận ra trong mắt nàng đầy sự lạnh lùng và khinh miệt.  

 

Ta càng thêm hoảng loạn, dùng cả hai tay mà bò tới.  

 

Nhưng khi ta chỉ còn cách nàng một bước chân, nàng khẽ đẩy con phù du nhỏ, cả hai cùng bay lên trời.  

 

Ta vợ con mình càng lúc càng xa, đau đớn tột cùng, gào thét:  

 

"Thanh Thanh, cầu xin nàng đừng đi."  

 

3.

 

Đạo sĩ ta với ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng mở lời.  

 

"Hà tất phải khổ sở như ?"  

 

"Mẫu tử họ rồi cũng sẽ kết thúc kiếp sống ngắn ngủi này vào lúc chạng vạng."  

 

Ta cố gắng đè nén bao nhiêu cảm trong lòng, cất tiếng hỏi hắn.  

 

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"  

 

Đạo sĩ phẩy nhẹ cây phất trần trong tay: "Hôm đó, mẫu tử họ tuy cầu chết, ta lại nghĩ cuộc đời của hia người họ còn vô vàn khả năng khác."  

 

"Vì , ta đưa mẫu tử họ xuống địa phủ, kể lại rõ ngọn nguồn cho phán quan nghe. Ác quỷ người tất phải chịu , kiếp này con phù du, xem như phán quan đã mềm lòng rồi."  

 

Kiếp này đã vào đạo súc sinh để chuộc tội, kiếp sau…  

 

Tim ta đập mạnh, dè dặt hỏi.  

 

"Vậy kiếp sau của mẫu tử họ…"  

 

Đạo sĩ ngắt lời ta.  

 

"Kiếp sau không liên quan gì đến ngươi nữa."  

 

Hắn lại nhạt, khẽ thốt ra những lời tàn nhẫn nhất.  

 

"Có lẽ ngươi cũng đã nhận ra, dù không còn ký ức, trong kiếp sau nàng vẫn đầy chán ghét ngươi."  

 

"Nỗi chán ghét này đã khắc sâu vào linh hồn nàng."  

 

Những lời của đạo sĩ như một cây búa nặng nề, giáng thẳng vào tim ta.  

 

Tâm trạng ta rối loạn, phun ra một ngụm máu.  

 

Đạo sĩ chỉ lắc đầu.  

 

"Biết sẽ có kết cục này, cớ sao ngày trước vẫn ."

 

4.

 

Kiếp này…

 

Mẫu tử họ đầu thai hai người con của viên ngoại họ Giang.  

 

Con lớn là Giang Thanh, con nhỏ là Giang Tuế.  

 

Ngay từ khi chào đời, hai người đã Giang viên ngoại hết mực chiều, đi đâu cũng có cả đoàn người theo sau.  

 

Giang Thanh càng giống như vầng trăng sáng trên cao.

 

Là người mà ta, một kẻ ăn mày, dù có thế nào cũng chẳng thể chạm tới .  

 

Giang Thanh trời sinh lương thiện, thường ra ngoại thành phát cháo từ thiện, mỗi lần chỉ cần thấy ta từ xa.

 

Nàng liền rời đi.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...