11
Sáng hôm sau, ta thần hồn treo ngược, đầu óc mơ màng.
Đi ngang góc cung, lại chạm mặt chưởng tinh ti, Tư Tinh — cái miệng không có cửa, gặp ta là lại tuôn một tràng:
“Ồ, điện hạ của ta đây rồi!”
“Sao hôm nay tinh thần kém thế? Bị quái nào hút mất hồn rồi hả? Để ta ngửi thử nào, chậc chậc chậc, người đầy mùi hồ ly thế này là bị ai dụ dỗ ?”
Toàn thân ta cứng đờ.
… Hồ… hồ… hồ cái đầu ngươi! Mùi hồ ly cái gì chứ?!
Nói bậy! Tạ Quy Trần rõ ràng là thơm cơ mà! Thơm lắm ấy! Hồi ta còn ở phàm gian, gối đầu lên hắn ngủ ngon biết bao!
Ta nghiêm túc phản bác:
“Tư Tinh đại nhân, lớn tướng rồi mà còn chưa hôn môi nương nào hả? Thật lo lắng thay cho tiên tử nào bị ngươi đó!”
Trên Cửu Trùng Thiên, chư tiên đều kính sợ thân phận của ta, người thật lòng thân thiết chẳng có mấy, Tư Tinh coi như là một.
Ở trên này cũng là nhân vật có máu mặt, dáng dấp cũng , chức vị không thấp, từ lâu đã muốn thành gia lập thất, chỉ khổ nỗi… chiều cao hạn chế, bao năm nay vùi đầu trong các buổi xem mắt, vẫn chưa tìm tiên tử nào hợp ý.
Người ta nhắc đến hắn đều bảo: “À, cái gì gì ấy mà, chưởng tinh ti, cái vị lùn ấy? Vẫn chưa nạp thê à?”
Lời ấy truyền đến tai Tư Tinh, hắn chỉ khẩy.
Tên này ngoài mặt thì khiêm tốn lễ độ, ta biết — bên trong cực kỳ thâm độc.
Hắn ghét nhất là bị chê lùn.
Không mấy ngày sau, mấy vị thần tiên đó liền bị hắn buộc tội, biếm xuống Man Hoang địa tiên, mất mặt không để đâu cho hết.
Bao nhiêu năm rồi, người thì không cao thêm bao nhiêu, cái miệng thì càng lúc càng độc.
“Điện hạ, lâu ngày không gặp, cái miệng cũng sắc bén hơn rồi. Tiếc là chỗ này không tiện hàn huyên… ơ kìa kìa, Tinh quân đại nhân, tiểu tiên có nên tránh mặt không đây?”
Ta nghiêng đầu, về phía một nam tử cao ráo tuấn tú đứng bên cạnh.
Ánh mắt chạm nhau, hắn khựng lại, mím môi, không .
Ta hắn, khẽ , cũng không lên tiếng.
Là Tề Nhiên.
Sau khi lịch kiếp trở về, hắn và Tư Tinh vừa từ chỗ Thiên Đế hồi báo công việc, vô gặp ta.
Hắn trầm mặc hồi lâu, dường như nhớ lại chuyện xưa lúc hạ giới, sắc mặt phức tạp, bàn tay giấu trong tay áo vừa định giơ lên, lại chậm rãi buông xuống, cuối cùng chỉ :
“Điện hạ, an hảo.”
Điện hạ, an hảo.
Ta khẽ gật đầu, bước qua đáp lễ nhã nhặn.
Có những lời không cần ra, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ.
Kỳ thực, thần tiên trên trời vốn không quá bận tâm đến những chuyện đã qua nơi nhân gian.
Bởi lẽ, thọ mệnh của họ quá đỗi trường tồn, hàng vạn vạn năm tháng, mà khi hạ phàm lại chỉ sống vỏn vẹn chưa đến trăm năm.
Những thăng trầm của nhân thế, hận thù, suy cho cùng cũng chỉ như một ván cờ, là thú vui điểm tô cho cuộc đời dài đằng đẵng ấy mà thôi.
Hắn khôi phục tiên thân, vẫn là vị Thần quân chính trực, cao quý vô song, khác hẳn với Thái tử từng vướng bận vì nơi nhân gian, cũng chẳng giống vị Đế vương từng vì mà tổn thương.
Sau khi ta cùng Tạ Quyết bỏ trốn, cũng không còn liên lạc với Tề Nhiên nữa.
Ngày hắn gửi thư từ hôn đến phủ Thượng thư, cũng là ngày ta cùng Tạ Quyết uống chén giao bôi, kết duyên tơ hồng.
Sai sót ngẫu nhiên, mà lại thuận theo lẽ trời.
Kiếp ấy, Tề Nhiên cưới công chúa nước Trần, chưa từng chiếm lòng nàng.
Chốn dân gian vẫn thường truyền nhau rằng, bệ hạ nước Tề sủng ái hoàng hậu hết mực, coi như châu báu ngọc ngà.
Nhưng hoàng hậu lại căm ghét bệ hạ vô cùng, chẳng khác gì rác rưởi hôi thối.
Nhiều năm sau, hoàng hậu một chén rượu độc chết hoàng đế, nắm trọn quyền lực trong tay.
Ngày Thái tử ca ca xuống đón ta hồi thiên, chính là ngày đại tang của nước Đại Tề.
Ta vốn hạ phàm để phò trợ Tề Nhiên, nay như , cũng không còn lý do gì lưu lại nhân gian nữa.
Nhưng thật ra, quan hệ giữa ta và Tề Nhiên rất tốt.
Hắn từng theo hầu phụ quân ta nhiều năm, nhờ đó, khi ta còn nhỏ, thường hay chạy theo sau hắn, ngưỡng mộ hắn như một bậc huynh trưởng minh thần võ.
Hắn đối với ta cũng như một vị huynh trưởng, ôn hòa chu đáo, không hề thất lễ.
Lớn thêm chút nữa, quan hệ lại giống như huynh hữu bằng hữu, chuyện trò ấm lạnh hàn huyên.
Chỉ tiếc, phụ quân vào lại tự mình hiểu sai.
Người phái Tề Nhiên hạ phàm trị quốc an dân, lại bảo ta theo cùng để tận sức phò tá, trong lòng tựa hồ có ý tác thành cho hai người.
Nhưng Tề Nhiên vốn chẳng cần ta phò tá.
Hắn là sao Tử Vi giáng thế, sinh ra đã là minh quân.
Trị vì mười lăm năm, bình loạn chinh Nam, thu phục tám nước, thanh danh chấn thiên hạ.
Hắn là minh quân khiến bách tính muôn dân tung hô vạn tuế.
Nhưng… không phải người ta đem lòng thương mến.
Người mà ta lòng… là người khác.
Phụ quân đã sai rồi, sai quá sai rồi.
12
Năm Thanh Bình thứ chín, nhân gian xuân về vẫn còn se lạnh.
Năm ấy xảy ra rất nhiều chuyện lớn.
Tỷ như, bệ hạ nước Đại Tề lại xuất chinh, thắng lớn trở về.
Tỷ như, lời đồn giữa hoàng hậu nương nương và tể tướng đại nhân bay khắp chốn, khiến cho bệ hạ ở tận biên cương phương Nam đầu đội một màu xanh mướt mát.
Tỷ như, ta và Tạ Quyết có một căn nhà nhỏ bằng trúc, có ruộng tốt, có suối trong, có chim hót, có cá bơi.
Từ đó có nơi gọi là “nhà”.
Năm ấy, ta bị cảm phong hàn giữa đêm, lâm bệnh nặng.
Thân thể phàm nhân thật sự yếu ớt.
Chăn bông dày mà như lò lửa hừng hực, lại như hầm băng lạnh ngắt, quấn chặt lấy ta, khiến ta gần như nghẹt thở.
Trong cơn mê man tỉnh tỉnh mê mê, ta như sắp chết đến nơi, mở mắt ra, trong cổ họng khô khốc đắng ngắt, chỉ thấy đôi mắt đỏ hoe của Tạ Quyết.
Ta chưa từng thấy hắn như .
Lần đầu gặp trên cầu hành lang, hắn là một quân tử như ngọc, sau khi thành thân cũng vẫn phong độ nhã nhặn, chỉ có đôi khi đêm về mới chút thả lỏng.
Nhưng chưa từng có dáng vẻ mất kiểm soát thế này.
Ta cảm thấy mình sắp chết thật rồi, muốn dặn dò hậu sự, có biết bao lời muốn .
Ta chết rồi chàng sao bây giờ? Chẳng phải thành góa phụ trẻ đẹp cho người ta dòm ngó sao? Mấy mụ Lưu Thúy Hoa, Vương Béo A, Lý Nhị Nữu nhà bên ngày nào cũng ngó nghiêng qua tường chàng, ta mà chết rồi họ há lại tha cho chàng? Không , không , không đâu…
Ta càng nghĩ càng sợ, cổ họng bỏng rát, đau đến chẳng thể thành lời.
Bỗng mắt bị che lại, có thứ gì đó mát lạnh dịu dàng áp lên gò má, ta nín thở cảm nhận.
Là tóc hắn, mát lạnh như lụa, làn da mát rượi ẩm mềm… đôi môi cũng .
Ta biết người ấy nhất định đang ôm ta, rất gần rất gần, gần đến mức da chạm da, gần đến mức ta có thể ngửi hương thơm nhẹ như hoa quế trong tóc hắn.
Nhưng ta không thấy, tầm mắt tối đen.
Hắn khàn giọng gọi ta, má áp sát ta, giọng vẫn dịu dàng như trước:
“A Chiêu… nàng sẽ không chết đâu.”
“Nhất định sẽ không sao.”
Hắn cứ thế dỗ dành ta, lòng ta cũng an tĩnh lại, thiếp đi lần nữa.
Khi ấy ta nghĩ:
Lần sau mở mắt ra, trước mắt nhất định phải là hắn, bên người nhất định phải là hắn.
Bởi vì nếu trời đất này không có hắn, ta mới thật sự đau khổ đến chết mất.
13
Là một cơn ác mộng, cũng là một giấc mộng đẹp.
Nửa đêm, ta choàng tỉnh, đang ở trong cung điện Cửu Trùng Thiên.
Trong mộng, ta thấy lại những chuyện xưa nơi trần thế.
Trong mộng có bóng dáng Tạ Quyết, mở mắt ra, trước mặt lại trống không.
Ánh trăng nhàn nhạt, lặng lẽ soi ta.
Từ đêm đó ta đuổi hắn đi, Tạ Quy Trần chưa từng đến tìm ta nữa.
Ta cũng chưa từng gặp lại hắn.
Hắn có lẽ đã giận ta, cố ý tránh mặt. Nhưng, những con thanh tước trên trời vẫn luôn mang tin tức của hắn về.
Chúng ríu ra ríu rít không ngừng.
Tỷ như, hôm nay hắn nhận lời mời của Thái tử, thắng một vò rượu ngọc quý của Thái tử, rồi cùng hữu đun rượu, gảy đàn, vô cùng khoái ý.
Tỷ như, hắn cờ gặp Tinh quân Tử Vi — Tề Nhiên, không biết vì sao lại cãi nhau, tranh đấu gay gắt, chẳng biết có tay chân không, cuối cùng hắn thắng sát nút.
Có hai tiên nữ dung mạo mỹ miều vì muốn chọn chỗ tốt để trộm hai người đánh nhau, giữa chốn đông người còn cãi cọ nhau một trận.
…
Ríu ra ríu rít, ríu ra ríu rít.
Ngón tay ta khẽ gõ lên mặt bàn, thanh tước lập tức im bặt, ngả đầu, đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại ta.
Chúng ta, như thể ta mới là người đơn trông chờ trong phòng.
Hắn mỗi ngày càng thêm náo nhiệt, còn ngày của ta, lại càng thêm hiu quạnh.
Tránh mặt ta sao, Tạ Quy Trần?
14
“Tặc tặc tặc, điện hạ sắt đá của chúng ta cũng không cầm lòng nổi rồi à?”
Tư Tinh là người đầu tiên thấu tâm tư ta.
Hôm nay rảnh rỗi, sang điện ta khách, sắc mặt âm u của ta, liền ở bên trêu chọc.
Ta liếc mắt lườm hắn.
“Ta hiểu mà, ta hiểu… ăn uống sắc dục là bản tính con người, chuyện thường thôi mà.”
Hắn thân là Chưởng Tinh Ty, nắm giữ vận mệnh tinh tú trên trời, việc ta hạ phàm hắn biết rõ, không chỉ biết, mà mệnh cách cũng là do hắn sắp xếp theo chỉ thị của phụ quân ta.
Hắn tiếc nuối :
“Chứ nàng xem, đã thích người ta như , hồi đó còn trả hôn thư gì? Cứ treo người ta lửng lơ, dù gì cũng là Thiếu quân, gia nghiệp to như thế đang chờ kế thừa, có phải đám tiểu tiên nghèo kiết xác như ta đâu… Có chút tính khí là bình thường. Giờ người ta né nàng, nàng lại không vui.”
“Khổ cho tiểu tiên ta tính toán bày mưu, còn tưởng nàng với Tinh quân chúng ta có hy vọng cơ đấy… ta gì? Đừng có đổ lên đầu ta, ta cũng chỉ là phụng mệnh việc, ai mà ngờ…”
Bạn thấy sao?