Phu Quân Nhu Nhược – Chương 5

6

 

Hắn ta và kia tiếp tục lôi lôi kéo kéo, tự cho mình là rất tuấn tú.

 

Đúng lúc ta cảm thấy như mình sắp bị bao phủ bởi biển dầu mỡ, Đường Hạc Thanh xuất hiện, mang theo hai xâu kẹo hồ lô.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, như thể sau khi hít phải không khí độc, bỗng dưng mở cửa sổ.

 

Hắn đưa cả hai xâu kẹo hồ lô vào tay ta, khuôn mặt đầy nghi hoặc: “Mạnh nương có chuyện gì sao?”

 

Sau đó, hắn theo ánh mắt của ta.

 

kia đang với Ngụy Hiến Quân là bằng mọi giá phải báo đáp ơn nghĩa.

 

Đường Hạc Thanh khẽ nhíu mày, rõ ràng không thích huống này không lời nào.

 

“Ngươi không thấy người này đang bộ sao?” Ta cầm kẹo hồ lô, chưa kịp thêm.

 

Hắn lắc đầu: “Hắn gì là việc của hắn, ta không tiện bình luận.”

 

Hắn tiếp tục giữ thái độ bình thản, qua loa với ta.

 

“Ồ, ngươi không bình luận sao?” Ta nghiêng đầu, kéo tay áo hắn, ép hắn hơi cúi người xuống. Ta nhón chân thì thầm vào tai hắn: “Hắn chính là kẻ mà mấy ngày trước ta kể với ngươi, mỗi ngày đều quấy rầy ta đấy.”

 

“Hắn trò này là để diễn cho ta xem.” Nói xong, ta còn nũng, đung đưa cánh tay hắn.

 

Ngay lập tức, nội tâm hắn liền ngổn ngang đủ sắc thái.

 

“Mạnh nương cố ý với ta, chỉ để trêu ta, khiến ta tức giận.”

 

“Nhưng có kẻ khác cố quyến rũ vị hôn thê của mình, chẳng lẽ ta không nên tức giận sao?”

 

“Nhưng hiện giờ hắn đâu có biểu hiện rõ ràng, nếu ta hiểu lầm thì chẳng phải sẽ thành trò sao?”

 

“Đến nước này mà ngươi còn suy nghĩ nhiều như , Đường Hạc Thanh, ngươi thật sự không phải là nam nhân. Bảo vệ vị hôn thê còn không , sau này sao vào triều bảo vệ bá tánh?”

 

Kỳ lạ là mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, ta không khỏi muốn .

 

Sau một lúc lâu, hắn bất ngờ kéo tay ta, dắt về phía trước.

 

Đây là lần đầu tiên hắn chủ nắm tay ta. Ta thấy rõ tai hắn đỏ bừng không có dấu hiệu muốn buông tay.

 

Đến trước mặt hai người kia, hắn lên tiếng: “Cô nương, ngươi cảm tạ vị công tử này đến mức muốn lấy thân báo đáp, chắc là rất hiếu thảo với cha ngươi.”

 

Những người xung quanh bắt đầu khen ngợi nàng ta hiếu thảo.

 

Cô nương kia thầm chửi rủa trong lòng vẫn giữ vẻ mặt yếu đuối: “Tất nhiên là .”

 

“Nếu như thế, vị công tử này chắc chắn là người có thân phận, sẽ không bỏ trốn. Tại sao nương không hỏi rõ địa chỉ của công tử, rồi về lo chôn cất cha mình trước, sau đó hẵng báo ơn?” Hắn tiếp: “Trong trăm điều thiện, hiếu đứng đầu. Cô nương có lòng hiếu thảo thật đáng quý t.h.i t.h.ể của cha ngươi đã nằm đây quá lâu rồi. Ngươi không thể vì muốn báo ơn mà bỏ qua việc này.”

 

Hắn vừa dứt lời, những người trước đó còn tỏ ra thương nàng ta, nay không ai thêm lời nào.

 

Ngược lại, những người xung quanh, vốn đã không ưa nương này, bắt đầu mở miệng: “Ta đã bảo mà, nàng ta có ý đồ xấu, bày ra giá cao thế kia, nếu không nhờ có công tử nhà giàu thì ai mà trả nổi?”

 

“Đúng rồi, chắc chắn nàng ta nghĩ mình có chút nhan sắc, nên muốn bán mình với giá cao đây mà.”

 

Ta dựa vào Đường Hạc Thanh, vẻ mặt đầy thương , giọng đậm chất mỉa mai: “Cô nương à, Hạc Thanh nhà ta tuy lời không dễ nghe hắn thật lòng nghĩ cho ngươi. Ta nghĩ ngươi chỉ là một nữ tử, có lẽ không tiện, ta có thể cho ngươi mượn mấy người để giúp an táng cha ngươi.”

 

Mặt nàng ta đen lại, trong lòng không ngừng chửi rủa ta.

 

Người nằm dưới đất thật ra vẫn còn sống, vì ta nghe rõ hắn ta thầm nghĩ: “Cô nương nhà ta rốt cuộc bị bệnh gì mà lại cùng thiếu gia Ngụy gia diễn trò bán mình chôn cha thế này. Giờ thì hay rồi, người ta còn muốn giúp chôn cất ta nữa chứ!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...