Phu Quân Nhu Nhược – Chương 2

3

 

Bảy tháng đã trôi qua.

 

Đường Hạc Thanh đang chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu, nên ta không thể ngày nào cũng quấn lấy hắn để hắn bầu với ta vì ham chơi, ta nghe lời tỳ nữ Lạc Châu gợi ý nên đi nghe kể chuyện.

 

Ta thấy cũng thú vị, Đường Hạc Thanh luôn khuyên ta nên đọc sách nhiều hơn ta không mấy hứng thú, vì thế nghe kể chuyện thực sự là một lựa chọn không tồi.

 

Vị tiên sinh kia kể những câu chuyện gần đây xảy ra ở Đại Tề, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, dù có phần khoa trương cái kể rất sinh . Ta vừa thưởng thức trà ngon, vừa ăn bánh ngọt, cảm thấy thật dễ chịu.

 

Nhưng càng nghe, ta lại càng thấy có điều gì đó không ổn.

 

Vị tiên sinh đó nhắc rất nhiều đến Vệ Quốc Công chúa, mà câu chuyện của nàng lại trùng khớp với một nữ chính trong quyển sách mà ta từng đọc, sự tích không khác gì nhau.

 

Trong câu chuyện ấy, Vệ Quốc Công chúa tên Khương Kiều, Hoàng hậu nhận nuôi. Dù là con nuôi, nàng lại rất xuất sắc, không chỉ thông thạo binh pháp từ nhỏ mà còn học hành chăm chỉ, hoàng đế vô cùng mến.

 

Nhưng nàng lại có cảm không bình thường với Thái tử ca ca của mình. Nếu ở thời hiện đại, đây có thể gọi là "văn nguỵ cốt*", dù sao thì cũng vô cùng kích thích và phức tạp.

 

*Văn nguỵ cốt: thể loại truyện về cảm của các nhân vật chị em không có quan hệ huyết thống.

 

Sau này, khi Khương Nghiên Thư – công chúa thật sự – trở về, nàng ta cảm thấy Khương Kiều đã chiếm đoạt tất cả những gì vốn thuộc về mình, còn dụ dỗ hoàng huynh, âm mưu ngồi lên vị trí Hoàng hậu, hơn nữa Thái hậu đối xử bất công với con ruột, nàng ta  tìm đủ mọi cách để rối.

 

Tất nhiên, cuối cùng Khương Nghiên Thư vẫn bị hào quang nữ chính đánh bại, bị gả đi hòa thân đến ngoại bang, c.h.ế.t nơi đất khách quê người.

 

Chẳng phải ta cũng tên là Mạnh Nghiên Thư sao? Thật sự là trùng hợp quá! Chẳng lẽ ta chính là pháo hôi trong câu chuyện này?

 

Sau khi biết điều đó, ta không còn tâm trạng nào để nghe tiếp.

 

Dù ta là người lười biếng, không có khả năng ngày ngày chạy đi loạn ta cũng không muốn có bất cứ khả năng nào dẫn đến việc phải c.h.ế.t tha hương.

 

Rời khỏi trà lâu, ta định mang một chút đồ ăn ngon về cho Đường Hạc Thanh, tiện thể tìm hắn để an ủi.

 

Không ngờ lại bị người phía sau gọi lại.

 

“Cô nương, khăn thêu của nàng rơi rồi.” Giọng trầm thấp đầy từ tính vang lên.

 

Ta quay đầu lại , thấy một nam tử cao lớn, lông mày kiếm sắc bén, mắt phượng hẹp dài, mũi cao thẳng và đôi môi rõ nét. Đúng là một mỹ nam tử hiếm có.

 

Chỉ tiếc, tâm tính của hắn ta không che giấu , mà ta cũng chẳng hứng thú gì với kiểu người như hắn ta.

 

Ta nghe rõ ràng suy nghĩ trong lòng hắn ta: "Nha đầu này quả thật rất giống Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ. Vẫn là một mỹ nhân hiếm có, ta tiếp cận cũng không có gì. Huống chi, người đàng hoàng nào lại tự tay đưa khăn cho ta? Nếu bị người khác thấy, không biết sẽ bàn tán như thế là.”

 

Thê slaf ta mỉm từ chối: “Không phải đâu, ta chưa bao giờ mang theo khăn thêu cả.”

 

“Công tử nhặt , có thể là của Thiết Trụ.” Ta chỉ về phía một trong số những đại hán vạm vỡ theo sau ta: “Hắn rất thích khăn thêu hoa mẫu đơn.”

 

Thiết Trụ lập tức phối hợp diễn kịch, thẹn thùng nhận lấy khăn rồi : “Đa tạ công tử.”

 

Nam tử kia mặt mày tái mét, không thêm lời nào nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...