Phu Quân Nhu Nhược – Chương 15

16

 

Sau khi mẫu hậu biết chuyện này, ban đầu cũng không vui vẻ gì, rằng không nỡ để ta đi.

 

Nhưng sau khi triệu Đường Hạc Thanh vào cung chuyện, bà lại thay đổi thái độ, tỏ ra rất hài lòng với hắn, thậm chí còn rất thích hắn.

 

Sau khi ta và Đường Hạc Thanh thành thân, ta hỏi mẫu hậu về việc này.

 

với ta: “Tiểu tử đó là một kẻ kiên định, khi đó mẫu hậu chỉ muốn thử hắn, xem hắn có thật lòng với con hay không, quan sát nhân phẩm của hắn ra sao.”

 

“Vì thế mẫu hậu mới , nếu hắn muốn trở thành Trạng Nguyên thì phải vứt bỏ con, không ngờ hắn lại thẳng là không Trạng Nguyên nữa vẫn sẽ phụng sự cho hoàng huynh con một thời gian.”

 

“Tiểu tử này cực kỳ giống ngoại tổ phụ của con, quan hay người đều rất chính trực, không biết linh hoạt, đối với người trong nhà cũng không có sắc mặt tốt, đúng là một chủ tử nghiêm khắc.”

 

Ta đã nghe qua về uy danh của ngoại tổ phụ, ông ấy từng là trọng thần hai triều, đảm nhiệm tới chức Đế Sư, thẳng không kiêng nể ai, có tin đồn rằng khi phụ hoàng còn trẻ từng bị ông ấy mắng đến mức phát khóc.

 

Dù là trong việc trị gia, ông ấy cũng ít khi mỉm , trong nhà không đứa trẻ nào không sợ ônga át.

 

Nhưng nhân vật như lại có một đoạn giai thoại mà bá tính đều say sưa truyền tụng, đó là sợ thê tử.

 

“Nhưng ngoại tổ phụ của con sợ nhất chính là ngoại tổ mẫu của con, hung dữ với ai cũng không dám chọc tức bà ấy. Trước kia mẫu hậu ở nhà, cũng không dám bà ấy phật ý.”

 

“Cho nên hắn có thể quý trọng con như , mẫu hậu thật sự rất vui.”

 

Ta gật đầu, trong lòng lại hoài nghi, Đường Hạc Thanh ôn nhuận như ngọc, liệu có thật sự trở thành một nhân vật như ngoại tổ phụ không?

 

Nhưng thực tế chứng minh, hắn chắc chắn là không .

 

Ít nhất, ngoại tổ phụ của ta là một chính nhân quân tử thực sự.

 

Nhưng từ khi ta và Đường Hạc Thanh thành thân, bản tính của hắn đã lộ ra.

 

Trước kia, hắn không dám nhớ ta, cũng không dám gọi ta quá thân mật, không khi nào có những hành thân thiết không ngờ sau khi chính thức là phu thê, hắn lại có thể hành như .

 

Bên ngoài còn đỡ, chỉ dám nắm tay ta.

 

Nhưng vừa vào trong nhà, hắn đã bắt đầu không thành thật, hận không thể dính chặt vào người ta.

 

Hơn nữa, không biết có phải hắn lén ta vẽ tranh hay không, mỗi lần gọi ta, không phải gọi công chúa thì cũng là Mạnh nương, tuy rằng trong giọng của hắn vẫn giữ sự đứng đắn của phu thê lại mang theo ý khác.

 

Nếu ta không thuận theo hắn, hắn lập tức bắt đầu ra vẻ đáng thương.

 

Hắn thật sự vô sỉ, hành cử chỉ lại vẫn giống như một quân tử nhẹ nhàng, mỗi lần đều khiến ta mặt đỏ tim đập.

 

Chẳng hạn như hôm ấy, khi tuyết rơi dày, ta đang ở trong phòng pha trà, xem tranh vẽ mới.

 

Ngoài cửa có tiếng .

 

“Công chúa điện hạ, tại hạ đã hoàn thành công vụ.” Đường Hạc Thanh đứng ở trước cửa phòng, trong tay còn xách theo điểm tâm Nhất Phẩm Hương mà ta thích: “Sợ người bị đói, nên đem thức ăn tới cho người.”

 

Ta nghe thấy xưng hô này, trong lòng lập tức cảnh giác, vội vàng bộ như không thấy, xoay người đi.

 

Nhưng hắn đóng cửa lại, bước tới trước mặt ta, đặt điểm tâm xuống, : “Điện hạ nếu không nghe lời chính là muốn tổn thương tâm hồn của tại hạ.”

 

“Đây là món mới từ Nhất Phẩm Hương, thật sự rất thích, tại hạ phải chờ nửa canh giờ mới mua .”

 

Cách thật ngọt ngào, thật phiền phức.

 

Ta lễ phép : “Chàng bảo hạ nhân đi mua là , sao phải tự mình đi gì?”

 

Hắn nắm tay ta, ngồi xuống bên cạnh ta, thì thầm bên tai: “Tại hạ tự mình đi, công chúa mới có thể tự mình khen thưởng.”

 

Ta lắc đầu, không dám hắn: “Không có, không có khen thưởng.”

 

Hắn ôm lấy eo ta, thở hắt ra: “Không có thì không thể .”

 

Bên ngoài tuyết rơi dày vẫn đang là ban ngày, ta khóc không ra nước mắt, chỉ có thể chịu đựng hắn.

 

Ta tự hỏi, thư sinh nhu nhược đi đâu rồi? Đường Hạc Thanh đâu rồi? Sao trước kia ta lại cảm thấy như ?

 - Hết -

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...