14
Hắn thấy ta hoàn toàn không tổn hao gì đứng trước mặt mình, ngập ngừng một hồi, cũng chưa ra một câu hoàn chỉnh.
Chỉ có thanh kiếm nặng nề rơi xuống đất, Đường Hạc Thanh như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, chỉ ta chằm chằm, choáng váng dường như không thể nhúc nhích.
“Mạnh nương không sao.” Sau một lúc lâu, hắn mới thốt ra câu như , giọng điệu giống như không hề thân thiết với ta: “Tại hạ vị hôn phu của người bị thương, Mạnh nương tính toán như thế nào?”
Còn đang tức giận sao”
Ta bước qua bên Ngụy Hiến Quân, hung hăng đá hắn ta một cước để thể hiện lập trường của mình, sau đó quay sang Đường Hạc Thanh : “Có thể như thế nào? Ngươi bồi thường cho ta một vị hôn phu khác.”
Hắn với giọng chua chát: “Mạnh nương dễ quên quá, mấy ngày trước còn đuổi tại hạ đi, rằng không thích tại hạ.”
“Đúng , ta dễ quên quên rồi thì thế nào?” Ta móc khăn thêu ra, đưa tay lau mặt cho hắn, xóa đi những vết bẩn đen đúa kiaL “Hơn nữa từ đầu đến cuối, ta đều không thừa nhận là không thích ngươi.”
“Nhìn ngươi như , ở bên ngoài nhất định chịu khổ.” Ta nhẹ nhàng dỗ dành hắn, tay áo của hắn bị ta nắm chặt: “Ta chỉ sợ ngươi gặp nguy hiểm, mới nghĩ ra kế sách như , chứ đâu phải thật sự muốn ngươi rời đi.”
Đường Hạc Thanh vừa ngước mặt lên, bỗng nhiên đỏ bừng, ánh mắt có chút bối rối: “Ta không có chịu khổ.”
“Muốn cữu nàng, không cảm thấy khổ.”
Hắn ngoài miệng lời âu yếm trên mặt lại rất chân thành đứng đắn, không có chút nào giống như đang dỗ dành ta.
Ta không cấm mà cắn môi, cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
“Ta biết nàng tốt với ta, mới nghĩ như , nếu không cũng sẽ không gọi người hộ tống ta vào kinh đi thi.” Hắn với vẻ mặt nghiêm túc: “Nàng cũng chưa từng thật sự đuổi ta đi.”
“Bá phụ bá mẫu hơn tháng không trở về, nàng rõ ràng chán ghét Ngụy Hiến Quân lại cố tiếp với hắn, ta sao có thể không có một chút manh mối nào?”
“Ta chỉ là tức giận, tức giận nàng biết rõ nguy hiểm, lại đem che chở ta giống như một bông hoa, chỉ để một mình nàng đối mặt.”
“Nghiên Thư, ta biết nàng không giống như những nữ tử bình thường, ta không có suy nghĩ muốn nàng cứ quấn lấy mình ta cũng hy vọng về sau có thể trở thành một phu quân đủ tư cách.”
Mặt ta càng nóng hơn: “Hạc Thanh trong lòng ta vẫn luôn là một phu quân đủ tư cách.”
Ta cùng Đường Hạc Thanh ở bên nhau mấy năm nay, càng ngày càng thích hắn hoàn toàn là vì tính cách của hắn.
Dù hắn chuyện rất ôn tồn, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thường xuyên dạy dỗ, cũng không thừa nhận thích ta.
Nhưng hắn việc rất quyết đoán, là , là người quang minh lỗi lạc, không hổ thẹn với trời đất, chưa bao giờ dùng tiêu chuẩn của mình để ép buộc ta.
Tính cách hắn tuy dịu dàng một khi gặp chuyện, nhất định sẽ bảo vệ ta trước tiên.
Khi hắn cáu kỉnh, cũng chỉ là một mình uất ức ở bên ngoài mà thôi, chưa bao giờ khiến ta cảm thấy thương tâm.
Mỗi khi thấy thứ tốt hắn đều nghĩ đến ta, đều sẽ nghĩ đến việc mang về cho ta.
Vì , trong lòng ta, hắn vẫn luôn là một phu quân đủ tư cách không người nào hơn .
Hắn bị ta như thì không biết phải gì, chỉ có thể nhụt chí : “Tóm lại, về sau có chuyện gì, nàng cứ thẳng với ta, ta sẽ phối hợp kế hoạch của nàng, không cần phải giấu giếm gì cả, khiến cho trong lòng ta bất an.”
“Chờ qua kỳ thi mùa xuân, ta nhất định sẽ khiến nàng tự hào, trở thành Trạng Nguyên phu nhân.”
Ta bật , kéo tay hắn đi về phía hậu viện, vượt qua Ngụy Hiến Quân, vừa đi vừa hỏi: “Nếu đến lúc đó, bệ hạ muốn chàng trở thành phò mã thì sao?”
Ánh mắt hắn kiên định, nắm tay ta thề với trời: “Nàng yên tâm, công chúa trong lòng ta cũng không quan trọng bằng Nghiên Thư ngươi, bệ hạ không thể khó người khác.”
“Nếu như một hai phải ngươi phò mã thì sao?”
“Thì ta cũng không quan nữa, trở về Giang Nam sống cả đời với nàng.”
“Có thể có cả hai mà, đồ ngốc.” Ta .
Hắn lại hiểu lầm: “Cái gì mà cả hai , ta chỉ cưới một mình nàng, sao có thể cả hai ?”
Ta nghiêng đầu, trêu chọc hắn: “Đến lúc đó chàng sẽ biết.”
Bạn thấy sao?