13
Ngụy gia chưa kịp chuẩn bị sính lễ thì đã vội vàng muốn tổ chức hôn lễ trước.
Nguyên nhân không cần phải , Thái Tử đã đại thắng, Tam hoàng tử không còn, Ngụy thái hậu bị giam cầm. Nếu bọn họ không nhân lúc Thái Tử đang bận rộn việc chính sự mà tìm chỗ dựa cho mình thì gia đình bọn họ sẽ rơi vào cảnh khốn quẫn.
Khi ta đồng ý, Ngụy gia tự cho là đã yên tâm, không ngờ rằng chỉ vài ngày trước hôn kỳ, Mạnh gia đã treo vải trắng.
Người trong Mạnh gia đều : Ngụy gia tham lam gia sản của Mạnh gia, muốn lừa gạt đại tiểu thư nhà mình, mà Ngụy Hiến Quân cũng không phải người tốt. Hắn ta đã sớm lén lút thông đồng biểu muội của mình, tự cho là không ai phát hiện, đã ám đại tiểu thư nhà mình.
Hơn nữa, Mạnh gia năm này qua năm khác ăn với rất nhiều người, chỉ trong hai ngày, danh tiếng của Ngụy Hiến Quân đã bị lộ ra.
Khắp nơi đều có người rằng bọn họ đã thấy hắn ta lén lút gặp gỡ một nữ tử.
Thật không may, lúc này Ngụy gia lại không thể chủ , dù việc này là giả hay thật, bọn họ cũng không dám ầm ĩ lên để phản bác, chỉ có thể liên tục thúc giục Ngụy Hiến Quân mang sính lễ trở về.
Ngụy Hiến Quân rất tự tin, tin chắc rằng ta thích hắn ta, cũng không nghĩ rằng mình bị mắc bẫy, thật sự cho rằng ta đã chết, vẫn dám mặt dày đến cửa đòi của hồi môn của Mạnh gia.
Hắn ta bày ra vẻ mặt đầy cảm, rằng sẽ không cưới ai khác nữa, nguyện ý thay ta phụng dưỡng cha nương lúc tuổi già.
Nương ta con người hắn ta chỉ đủ để bà nhấc lên bằng một tay, khoé miệng giật giật.
Thế , cha ta nhớ lại lời ta đã trước đó, liền với hắn ta: “Nếu Ngụy công tử đã như , chúng ta cũng không tiện từ chối, xin công tử hãy đến trước linh đường của tiểu nữ thắp một nén nhang.”
Trước đó ta từng dặn dò nếu như Ngụy gia vẫn không từ bỏ ý định, Ngụy Hiến Quân không biết xấu hổ đến cửa đòi lại sính lễ thì bắt hắn ta phải đến linh đường của ta tế bái, xem hắn ta sợ hãi đến mức nào.
Hắn ta cảm thấy cha ta như là đã nhượng bộ, bản thân đã đạt mục đích, nên đến trước linh đường của ta, chỉ là trong lòng cảm thấy tiếc nuối, bỏ lỡ cơ hội trở thành phò mã phú quý thì vẫn còn đó.
Ngụy Hiến Quân tiếp nhận hương từ tay một gã sai vặt, đang định quỳ lạy.
Đột nhiên, nến trắng trước linh đường vừa mới cháy rực, chớp mắt đã tắt, bốn phía âm phong nổi lên, cho tấm vải trắng treo bay phấp phới.
Ta ghé vào quan tài, xuyên qua lỗ nhỏ quan sát bên ngoài, tay còn gõ vào nắp quan tài theo nhịp.
Ngụy Hiến Quân còn chưa nắm chặt hương trong tay đã sợ tới mức quỳ xuống.
Trong miệng hắn ta nhắc đi nhắc lại: “Nghiên Thư, ta thật sự không nàng, chỉ vì thế ép buộc mới đến trước linh đường của nàng, nàngkhông nên tức giận, ta thắp xong hương sẽ đi ngay.”
Nói xong, hắn ta vừa lăn vừa bò mà lạy mấy cái.
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của hắn, ta trong quan tài đến run rẩy.
“Ta không ngờ nàng lại đi đột ngột như , ta là thật lòng thích nàng, ta cùng biểu muội đó chỉ là nhất thời hồ đồ, đều không phải là ý……”
Ta còn đang lại không nghe thấy Ngụy Hiến Quân cầu xin tha mạng.
Xuyên qua lỗ nhỏ, ta thấy Đường Hạc Thanh, người mà ta sai tìm kiếm mãi không . Áo quần hắn ướt sũng, khuôn mặt xưa nay trắng treo như bạch ngọc giờ đây dính đầy bùn đất, mặt mày như họa, dù trong huống như vẫn toát lên vẻ thanh nhã, tinh tế.
Hắn thân hình gầy yếu, thở hổn hển, ánh mắt hẹp dài, không phải hoảng loạn, mà là trống rỗng vô thần. Dù trong tay cầm thanh kiếm nặng như ngàn cân, hắn vẫn cố kéo lê thanh kiếm, từng bước một tiến lại gần Ngụy Hiến Quân đang sợ hãi.
Ta sợ tới mức lập tức đẩy nắp quan tài nhảy ra.
Bạn thấy sao?