Trong khoảnh khắc này, những thứ như Thao Thiết, tiên nhân, tất cả dường như chỉ là chuyện trong truyền thuyết. Chúng ta chỉ là đôi phu thê bình thường nương tựa lẫn nhau trong thế gian này.
Dưới ánh trăng, Thẩm Đồng Quang khẽ nắm lấy tay ta. Hành vụng về ấy, so với những lần cố ý trước đây, lại khiến tim ta đập nhanh hơn.
Thật kỳ lạ. Vì sao ta lại nhớ đến Thẩm Đồng Quang đêm ấy, như một tinh?
Ta giật mình, vội vàng rút tay lại, lắp bắp : “Thẩm Đồng Quang, ta… ta hình như bị bệnh rồi, tim đập nhanh quá.”
Chúng ta nhau một cái, rồi lại nhanh chóng quay đi.
Trăng non đêm nay thật non nớt, không giỏi giúp người ta che giấu tâm sự. Ánh trăng chiếu rọi, để ta thấy rõ mặt chúng ta đều đang đỏ lên.
“Ta... ta hình như cũng bị đánh hỏng rồi.”
Thẩm Đồng Quang lo lắng ta, chỉ vào n.g.ự.c mình: “Trân Châu, ta không ăn bánh đường, ta cảm thấy chỗ này ngọt quá.”
Đại Hoàng cũng không hiểu, chỉ nghiêng đầu chúng ta. Rồi nó tức giận sủa ba tiếng. Đại Hoàng mỗi khi no bụng đều sủa ba tiếng.
10
Ngoài cửa có người.
Là Tạ Vô Trần.
Hắn lặng lẽ đứng đó, chúng ta đã lâu, đến nỗi y phục thấm đẫm sương đêm. Hắn cầm theo giỏ trứng gà kia, đứng trước mặt ta.
Vì không quen với việc thể hiện lòng tốt, hắn không tự nhiên mà quay đầu đi: "Trứng của nàng, ta giúp nàng lấy lại rồi."
Ta rất ngạc nhiên khi Tạ Vô Trần lại đứng ra bảo vệ ta. Hắn từng bản thân muốn cách xa trần tục, nên không thể dính dáng với bất kỳ ai.
"Đa tạ, ta không cần nữa."
"Chẳng phải nàng rất quan tâm..."
Thì ra, hắn luôn biết. Biết rằng ta rất để tâm chuyện bị lừa mất số trứng gà. Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta thanh kiếm sau lưng và y phục không chút vết bẩn của hắn. Ta đoán, hắn chỉ cần một câu với Trương Ma Tử, đối phương liền cung kính mà trả lại trứng. Thì ra, điều ta tha thiết mong cầu, đối với hắn lại dễ dàng đến .
Không hiểu vì sao, nghĩ đến chuyện xưa, lòng ta lại đau.
"Tạ Vô Trần, dù ngươi có gì, ta cũng không giao Thẩm Đồng Quang cho ngươi."
Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết tâm : "Thẩm Đồng Quang tính sau, còn nàng là kiếp của ta. Ta từ nàng mà ngộ ra thuần khiết của đứa trẻ, ta phải trả lại nàng mối này. Chúng ta phải phu thê một đời.”
“Chẻ củi, chăm gà, đi chợ cùng nàng, hắn có thể , ta cũng có thể, thậm chí tốt hơn."
Không giống với sự lạnh lùng và kiêu ngạo của năm năm trước. Lúc những lời này, ngay cả tai của Tạ Vô Trần cũng đỏ bừng.
Hắn chợt tỉnh ngộ về cảm, thế thì sao?
Năm năm qua, ta không trách hắn lạnh nhạt, cũng không trách hắn xem thường ta. Ta đã cứu hắn, đã đuổi theo hắn suốt năm năm. Nhưng cảm không phải là chuyện ép buộc, không có đạo lý nào trên đời này rằng một bên bỏ ra, thì bên kia phải đón nhận. Hắn không nợ ta gì cả. Hắn có thể không cần trái tim ta. Nhưng hắn không nên chà đạp nó như thế.
"Tạ Vô Trần, ta không muốn kẻ ngốc. Ta cũng muốn như Thi Vũ, xinh đẹp lại thông minh.
"Hôm đó ngươi hỏi ta vì sao không lừa ai khác, chỉ lừa ta, ta đã hiểu ra rồi.”
"Trên đời có tiên thì cũng có phàm nhân, có người kẻ thông minh, thì cũng phải có người kẻ ngốc.”
"Thẩm Đồng Quang đối tốt với ta, ta nguyện kẻ ngốc.”
"Ta nguyện bị chàng lừa."
Đến khi rơi vào hai chữ " nguyện", mọi đạo lý và sổ sách trên đời này đều không thể rõ, cũng không thể tính toán .
Tạ Vô Trần mãi vẫn không nên lời, đôi mắt hắn nửa là do dự, nửa là bối rối. Cuối cùng, hắn nhận ra rằng mình nợ ta một lời xin lỗi.
"…Xin lỗi, năm đó ta không nên nàng như ."
"Không sao, ngươi đã cứu Đại Hoàng rồi, sớm đã không nợ gì ta nữa."
Ta không muốn oán hận hắn. Cũng như việc cứ canh cánh trong lòng xem chuồng gà có bị gió Bắc thổi tung hay không, hết lần này đến lần khác phải dậy giữa đêm đông. Như quá mệt mỏi.
Thẩm Đồng Quang lo lắng kéo tay áo ta: "Trân Châu, ta sẽ không bao giờ lừa nàng nữa, ta thề."
11
Một mùa đông qua đi, là mùa xuân đầy hoa đào khắp làng. Trong làng mở một trường học, Thẩm Đồng Quang thật sự trở thành một phu tử.
Tạ Vô Trần cũng ở lại thôn Lý Gia, mở một y quán từ thiện, chữa bệnh phát thuốc cho dân làng. Thi Vũ đến tìm mấy lần, không khuyên hắn quay về.
"Ta muốn ở đây để hỏi lòng mình, tìm kiếm đạo của ta, rèn luyện sự khiêm tốn và lễ phép." Tạ Vô Trần , "Ý của sư phụ muốn ta đến đây, giờ ta đã hiểu."
Khi trái cây trên cành còn xanh, ta và Thẩm Đồng Quang đã tổ chức lại hôn lễ. Khách khứa đến dự vẫn Tạ Vô Trần với chút e ngại.
Tạ Vô Trần chữa bệnh cứu người, thanh kiếm kia đã lâu không đụng đến. Hắn mặc áo vải, mang giày cỏ, thoáng qua lại chẳng khác gì một người phàm. Nếu không phải năm đó hắn từng hủy một hôn lễ, dân làng Lý Gia thậm chí đã quên mất vị đại phu dịu dàng này từng biết dùng kiếm.
Bạn thấy sao?