Phu Quân Nhà Ta [...] – Chương 6

Không hiểu sao, khi nghe Thẩm Đồng Quang , lòng ta phấn khởi hẳn, trên đường đi ta còn dám ngẩng đầu lên.

Thẩm Đồng Quang rất giàu, kéo ta bước vào tiệm tơ lụa. Đủ loại lụa là gấm vóc bày ra trước mắt, ta không dám , chỉ khẽ kéo áo chàng: “Thẩm Đồng Quang, ta không có tiền.”

Chàng nháy mắt với ta, ra hiệu an tâm: “Phu quân nàng có tiền mà.”

Thẩm Đồng Quang trả mười lượng bạc, đặt may hai bộ y phục đỏ rực tựa tiên khí, rằng đợi đến ngày chúng ta thành thân sẽ mặc. Đây là lần đầu tiên ta mặc tơ lụa, cảm giác mát lạnh như dòng nước chảy trên thân.

Thẩm Đồng Quang kéo ta đi khắp chợ, mua đủ thứ son phấn, trâm cài, trang sức. Ta vào gương, mới nhận ra mình đã là nương mười chín tuổi. Từ trưa đến tối, chàng còn mua thêm hai vò rượu ngon.

“Rượu này ngon lắm, đến ngày thành thân chúng ta sẽ uống loại này.”

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời ta uống rượu. Thẩm Đồng Quang ăn rất nhiều, tửu lượng lại kém, ngay cả ta cũng uống giỏi hơn chàng.

“Trân Châu, nàng vui không? Hài lòng không? Còn muốn gì nữa không?”

Ta gật đầu thật mạnh, rồi lại lắc đầu: “Không cần gì nữa, như thế này là đủ tốt rồi.”

Thẩm Đồng Quang ngà ngà say, tự hào ngẩng cao cằm: “Chỉ có thế thôi sao? Dù là vinh hoa phú quý, tước phong mẫu nghi thiên hạ, ta cũng có thể thực hiện. Ngay cả kẻ áo vải muốn thiên tử, chỉ cần bản thần thú gật đầu là xong.”

Ta cắn đũa, tuy không hiểu hết, rất ngưỡng mộ Thẩm Đồng Quang: “Phu quân thật lợi .” Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Đồng Quang say lắm rồi. Chàng ghé lại gần, dưới ánh trăng kỹ ta: “Vậy nàng cho ta ăn tim của nàng, không?”

Ta gật đầu: “Được chứ.”

Ta trả lời quá nhanh, Thẩm Đồng Quang lại không vui: “Đồ ngốc, nàng có biết ta đang gì không?”

“Ta biết mà.”

Dù ngốc, ta không đến mức không hiểu. Thẩm Đồng Quang không phải con người, chàng là tinh ăn tim để tăng tu vi. Nhưng điều đó có quan trọng không? Chưa từng có ai đối xử với ta tốt như .

Chàng khẽ cắn nhẹ vào má ta, rồi thở dài: “Hừ, nàng ngốc thế này, khiến ta có chút không đành lòng.”

7

Chữ của Thẩm Đồng Quang rất đẹp, chàng đã gửi thiệp mời cho tất cả mọi người trong thôn Lý gia. Chàng khéo tay, tự tay cắt chữ “Hỉ” và dán lên mọi nơi, thậm chí cả ổ chó của Đại Hoàng cũng dán.

Thẩm Đồng Quang còn rất chu đáo, lo sợ người quán rượu không chu toàn, chàng cùng ta xe bò để tự mình chở rượu về. Trời thu se lạnh, rất dễ chịu. Xe bò đi chậm, chúng ta cũng không vội.

Thẩm Đồng Quang hái một đóa hoa vàng nhỏ cài lên tóc ta. Những chiếc vò rượu trên xe va vào nhau, phát ra những tiếng kêu leng keng như một khúc nhạc vui tai.

Thẩm Đồng Quang ngậm một cọng cỏ đuôi chó, tựa đầu lên tay ngắm đàn nhạn trên bầu trời: “Trân Châu, bỗng nhiên ta thấy rất vui, một phàm nhân cũng không tệ.”

Ngày thành thân, những người đến đều là ân nhân của Lý Trân Châu. Đại Hoàng vui mừng sủa không ngừng.

“Trân Châu thành gia rồi, phụ mẫu nàng dưới suối vàng cũng có thể yên lòng,” trưởng thôn Lý lau nước mắt.

“Ngày đại hỉ, đừng nhắc chuyện buồn nữa” bà Lưu Thẩm Đồng Quang, không khép miệng, “Thật là một chàng rể đẹp trai, Trân Châu ngốc nghếch mà có phúc.”

Thẩm Đồng Quang nhẹ nhàng nắm tay ta dưới tay áo. Khi chúng ta vừa bái thiên địa xong, chưa kịp đứng lên, một luồng kiếm khí c.h.é.m tan nát bàn tiệc. Ta nhận ra thanh kiếm ấy, chính là của Tạ Vô Trần.

Quay lại, ta thấy Tạ Vô Trần trong bộ y phục phiêu dật. Gương mặt lạnh lùng của vị tiên nhân đến để hỏi tội, khách khứa hoảng loạn bỏ chạy tán loạn. Thấy ta mặc hỷ phục, Tạ Vô Trần thoáng ngây người trong chốc lát, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ khinh miệt:

“Lý Trân Châu, nàng thật sự muốn gả cho một quái sao?”

8

Tạ Vô Trần dường như biết cách ta đau lòng nhất. Một kiếm của hắn dễ dàng hỏng tiệc cưới mà ta và Thẩm Đồng Quang đã mất nửa tháng chuẩn bị. Những vò rượu mà chúng ta mang về từ trấn, giờ vỡ vụn trên mặt đất.

Tạ Vô Trần tung bay giữa trời, một kiếm chỉ thẳng vào Thẩm Đồng Quang: “Hắn đang lừa nàng, những gì tốt đẹp hắn dành cho nàng chỉ là mưu kế.”

Tạ Vô Trần lấy ra pháp bảo từ Linh Trần Phong.

Khi chiếc túi gấm lấp lánh hiện trước mặt Thẩm Đồng Quang, chàng thậm chí không còn giữ nổi hình người. Thẩm Đồng Quang ngã xuống giữa đống đổ nát, một nửa khuôn mặt vẫn là người, nửa còn lại đã hóa thành quái thú.

Như lời những tiên sinh kể chuyện, một con quái với mặt xanh nanh dài, móng vuốt sắc nhọn.

“Hắn là hung thú họa nhân gian, Thao Thiết, ba năm trước bị sư tôn ta một kiếm trọng thương, để hồi phục tu vi, hắn phải ăn tim người.”

Ta cắn chặt môi, Tạ Vô Trần mà không biểu lộ cảm : “Vậy thì sao?”

Tạ Vô Trần sững lại, không ngờ ta lại phản ứng như . Nước mắt ta cuối cùng cũng không kìm nữa, tuôn rơi không ngừng. Tạ Vô Trần, người từng ghét bỏ và khinh rẻ ta, lại giơ tay muốn lau nước mắt cho ta.

Tạ Vô Trần hạ giọng: “Nàng đúng là đồ ngốc, hắn muốn ăn tim nàng, tất cả những gì hắn cho nàng chỉ là để nàng…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...