Phu Quân Nhà Ta [...] – Chương 2

Đôi mắt đầy cảm của chàng khẽ gật đầu.

Nụ ấy khiến ta như đang dẫm trên mây, lâng lâng hạnh phúc.

"Vậy việc này coi như xong." Bà mối Triệu thở phào nhẹ nhõm.

"Triệu thẩm, lễ tạ mai mối này…"

"Không cần, không cần đâu."

Ta còn đang thắc mắc tại sao bà mối Triệu keo kiệt lại không lấy tiền, bà đã vội vàng từ biệt.

Ta Thẩm Đồng Quang.

Vòng eo thon thả này càng càng thuận mắt.

Chàng có điểm nào không hơn Tạ Vô Trần chứ?

Ta hài lòng gật đầu.

Đúng lúc bụng của Thẩm Đồng Quang kêu lên. Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Chàng lại đỏ mặt.

Ta thấy mỹ nhân đói thì không chịu , liền xắn tay áo: "Để ta nấu cho chàng một bát canh mì nhỏ, thêm hai quả trứng gà."

Thẩm Đồng Quang ăn uống cũng rất nho nhã, đẹp mắt.

Chàng ăn sạch sẽ, đến nỗi dường như bát cũng không cần rửa.

Khi thấy ta chàng, chàng còn xấu hổ lau nhẹ khóe miệng.

Không giống như Tạ Vô Trần và Thi Vũ.

Tạ Vô Trần phải bế quan, lúc nào cũng bảo cơm ta nấu có mùi khó chịu.

Thi Vũ sợ béo, chỉ ăn chút rau xanh.

Tối đó, ta vui vẻ nằm trên giường, suy tính xem sau này cuộc sống sẽ ra sao.

Thẩm Đồng Quang biết chữ, điều này thật tuyệt vời, sau này ghi chép sổ sách ta không cần phải vẽ tranh nữa.

Nhưng nếu chàng không muốn giúp ta tính toán thì sao?

Tạ Vô Trần có thể đọc sổ sách, không bao giờ chịu giúp ta.

Bốn năm trước, Trương Mã Tử thu mua trứng gà đã lừa ta, lấy đi nửa giỏ trứng. Khi ta khóc về nhà, Tạ Vô Trần chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái:

"Trách là do nàng ngu ngốc.”

"Sao người khác không bị lừa?"

Ta đã từng với Tạ Vô Trần rằng ta không phải sinh ra đã ngốc, khi ta năm tuổi, sau một trận sốt cao, ta mới không còn thông minh như trước.

Bán hàng bị lừa, không bán cũng bị lừa.

Ba năm trước, ta bán hai con gà, về đến nhà thì thấy một người ăn mày toàn thân đầy mụn nhọt nằm xin cơm, ta không đành lòng, đưa nửa số tiền bán gà cho hắn.

Tạ Vô Trần thấy , lạnh lùng : "Đó là kẻ lừa đảo, nàng xem, mụn nhọt trên người hắn đều là vẽ bằng thuốc màu, gặp mưa là trôi ngay."

Ta thở phào nhẹ nhõm, bóng lưng tập tễnh của người ăn mày: "Vậy thì tốt rồi, không bị bệnh thì tốt, không thì sẽ đau lắm."

Ngốc, đần, khờ, ngu.

Ta đã quen với việc hắn gọi ta như rồi.

Thôi, hắn đã đi rồi, không so đo với hắn nữa.

Ta đang tính toán thế nào để thuyết phục Thẩm Đồng Quang nhà bên giúp ta tính toán sổ sách.

Bất chợt, một cơn gió thổi tung cửa. Ta vừa định xuống giường đóng cửa.

Một bóng đen nhẹ nhàng như mèo lướt vào.

Chưa kịp quay đầu, sau lưng đã có một thân thể nóng rực dán vào, bên tai vang lên tiếng thở dài mãn nguyện:

"…Thơm quá.

"…Sao lại thơm đến thế."

Là Thẩm Đồng Quang.

Dưới ánh trăng, lót trong của hắn lỏng lẻo, để lộ mảng da thịt lớn, trông như một tinh quyến rũ.

Đôi tay thon dài tưởng chừng yếu ớt, giờ lại như móng vuốt của loài thú, giam chặt lấy thắt lưng của ta.

Chàng từ phía sau ôm lấy ta, giọng trầm thấp khẽ dụ dỗ: "Châu Nhi, Tạ công tử đã phi thăng, nàng không thấy đơn sao?"

3

"Không à, ta còn có Đại Hoàng, còn có gà vịt ngỗng ở hậu viện, rất náo nhiệt mà."

Ta ngơ ngác chàng, "Chàng có lạnh không?"

Chàng dựa vào cửa, ta chỉnh lại y phục cho chàng.

Ta mải mê, không hề thấy bóng hình khổng lồ của một con thú phản chiếu trên tường từ Thẩm Đồng Quang, dường như muốn nuốt chửng ta.

Thẩm Đồng Quang nghiêng đầu ngắm ta, khẽ mỉm . Nụ ấy đẹp đến mức ta lại cảm thấy lâng lâng. Nghĩ đến việc chàng đến đây một thân một mình, ngay cả bộ y phục để thay cũng không có.

"Ngày mai ta ra chợ bán trứng gà, sẽ mua hai tấm vải may cho chàng vài bộ quần áo đẹp."

Ta suy nghĩ thêm, "Bây giờ trời trở lạnh, phải may một bộ đồ đông trước, và còn phải mua thêm một tấm vải đỏ, để dùng khi chúng ta thành thân."

Thẩm Đồng Quang sau khi mặc xong lại trở nên ngoan ngoãn: "Châu Nhi, ta đói rồi."

Vừa hay trong bếp ta đã chuẩn bị bột để gói bánh.

Nhào bột, đun nước, một nắm đường mềm nhào vào trong bột, bột màu vàng nhạt nướng đến khi cả hai mặt đều vàng óng ánh. Khí thu se lạnh, mùi dầu mỡ trên bếp tỏa ra mang theo hương thơm nồng nàn.

Thẩm Đồng Quang chống tay, không rời mắt khỏi ta.

Ta lau mồ hôi trên trán: "Bếp dơ lắm, chàng ra ngoài chờ đi."

"Ta muốn ở lại cùng nàng."

Ánh nến chiếu sáng gương mặt thanh tú của Thẩm Đồng Quang, khi ngửi thấy hương thơm, trong mắt chàng lóe lên tia sáng mờ ám:

"Khoảnh khắc chờ đợi đồ ăn chín, đôi khi còn thỏa mãn hơn cả khi ăn."

"Cẩn thận nóng." Ta lo lắng chàng, "Bên ngoài chỉ là vàng cháy thôi, không phải bẩn."

Ta sợ chàng giống Tạ Vô Trần, khi thấy chiếc bánh vàng ươm và đôi tay ta lại nhíu mày, rồi bảo là dơ.

"Sao mà dơ chứ?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...