Ta cảm thấy đầu ngón tay tê dại, nhân lúc cúi xuống nhặt ô, mới khôi phục lại lý trí.
Đừng suy nghĩ nữa, hắn chỉ thích lớp vỏ bọc của ngươi thôi.
Ta nhắm chặt mắt, cuối cùng cũng đè nén cảm xao , ngẩng đầu, thành thục nở nụ cung kính: "Phu quân, chàng tìm thiếp có việc gì sao?"
"Vào trong ."
Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy, vị công tử mặt ngọc ngày thường chẳng có chút gợn sóng nào, nụ lúc này lại có thêm một tia giảo hoạt.
Đợi đến khi ta lơ mơ ngồi xuống theo hắn, mới chợt nghĩ: [Hỏng rồi! Ta tưởng hắn sẽ không tìm ta, nên muốn tiết kiệm thời gian, bên trong mặc chính là trang phục lúc đi g.i.ế.t người.]
"Nương tử, sao trong phòng còn mặc áo tơi, mau cởi ra đi."
Ta chỉ cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Cười gượng gạo định từ chối, lại bị Trần Quân nắm lấy cổ tay, hắn chăm ta: "Ta biết rồi, ta không để ý."
"Hả?"
Có ý gì?
Hắn biết cái gì rồi?
Chẳng lẽ? Chẳng lẽ là thân phận thật của ta?
Giây tiếp theo, ta đột nhiên đứng bật dậy, nắm ngược lại cổ tay Trần Quân —— hắn quả thật không có nội lực, càng không cần đến võ công.
Vậy thì tại sao? Hắn phát hiện ra bằng cách nào?
Ta bất lực hắn chằm chằm, trên khuôn mặt ấy lộ ra một tia đắc ý, giống như nắm giữ một bí mật mà chỉ mình hắn biết, không đúng, càng giống như một năng lực mà chỉ mình hắn sở hữu.
Ta: "..."
"Trần Quân." Ta khó khăn lên tiếng, "Chàng... chẳng lẽ cũng có thể nghe tiếng lòng của ta sao?"
Trần Quân nheo mắt, gật đầu như một con cáo gian xảo đang đắc ý, chỉ gật nửa chừng, bỗng nhiên cứng đờ.
"Cái gì gọi là cũng?"
Hắn dùng ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, thậm chí còn mang theo chút hy vọng mong manh, về phía ta.
Ta thậm chí còn thấy tội nghiệp cho hắn, cũng chỉ có thể rất chậm, rất chậm gật đầu.
"Hả? Hả!!"
Chúng ta trừng mắt nhau.
Lúc này, tiếng lòng đồng thời vang lên——
[Vậy là nàng/ chàng biết ta là như sao?!]
Bạn thấy sao?